Vội vàng quay về lớp, những hành động khiến người ta rùng mình vừa rồi vẫn còn in sâu trong đầu.
Thiện Yên Lam không ngờ Tống Túc lại to gan như vậy.
Tình huống trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự tính khiến cô không biết phải làm sao. Trong suốt tiết học sau đó, cô càng lúc càng mất tập trung, đầu óc rối bời, không hiểu tại sao lại bị một người tùy tiện như vậy đùa giỡn.
"Yên Lam, vẫn ổn chứ?" Sau giờ học, Trần Sảng Nhi bước đến bên bàn của cô, thấy sắc mặt cô không tốt thì lo lắng hỏi han.
Thiện Yên Lam ngẩng đầu lên, nở một nụ cười gượng gạo: "Ừm, hơi một chút."
"Haizz, không biết cái cô Lý Hân Vãn kia dùng thủ đoạn gì mà lại chiếm được trái tim Tống Túc!" Ngô Ca nhào tới, phấn khích chia sẻ tin đồn: "Các cậu nói xem, bên cạnh anh ấy có mấy người xinh đẹp tuyệt trần như Liêu Lị Sa mà sao lại thích một cô gái như vậy chứ!"
Vừa nhắc đến Tống Túc, Thiện Yên Lam đã cảm thấy đau đầu.
Âu Dương Lộ cũng xán lại góp chuyện: "Hình như lúc trước Tống Túc chẳng để ý đến ai, cũng ít đến trường, tớ cũng không biết anh ấy có bạn gái bên ngoài không nữa."
"Nếu anh ấy có bạn gái thì cậu cảm thấy thái độ của Liêu Lị Sa sẽ như vậy sao?" Ngô Ca khịt mũi coi thường.
Đang nói, Thiện Yên Lam đột ngột hỏi: "Cô ta sẽ làm gì?"
"Ồ? Hiếm khi thấy cậu hứng thú hỏi chuyện nha." Cô ấy cười nói: "Bọn tớ còn lạ gì tính tình của mấy kẻ tâm thần đấy nữa, cậu mà nghĩ đến chuyện gì thì chắc chắn cô ta còn làm được nhiều hơn thế."
Nụ cười của cô nhạt đi vài phần, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp. Chuyện của Lý Hân Vãn có thể tạm thời bỏ qua, chỉ sợ cuộc sống sau này của cô ấy sẽ không yên bình.
Cô sợ phiền phức, cũng không thích phiền phức, nhưng không có nghĩa cô không có lòng đồng cảm.
Cô cũng đoán được đại khái Lý Hân Vãn sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng không muốn thấy cuộc sống đang dần tốt đẹp lên của cô ấy bị hủy hoại trong tay Liêu Lị Sa.
"À đúng rồi, tớ còn chưa kịp hỏi, sau khi biết chuyện thì tâm trạng của Liêu Lị Sa thế nào?" Ngô Ca tò mò hỏi cô, sắc mặt vô cùng hưng phấn và kích động: "Tớ cảm thấy cuộc sống tốt đẹp của Lý Hân Vãn sắp kết thúc rồi, mà cũng không chắc lắm, vẫn còn Tống Túc che chở mà."
Thiện Yên Lam không trả lời thẳng: "Tớ không rõ lắm."
Ngô Ca thất vọng đáp một tiếng, cảm giác tiếc nuối nhanh chóng tiêu tan, lại bắt đầu tám chuyện.
Trưa hôm sau, Thiện Yên Lam ăn cơm với nhóm Liêu Lị Sa, vì cô tan học sớm hơn lớp 12 nên thường chờ họ ở tầng ba của căn tin. Thời gian ăn cơm của bọn họ gần như đã được cố định, lúc trước hay ăn cơm với nhóm Ngô Ca nhưng nếu bây giờ muốn ăn cơm với họ thì phải nói trước với nhóm Liêu Lị Sa. Mọi thứ dường như đang dần dần thay đổi.
Thiện Yên Lam đang lơ đãng lướt điện thoại, một lát sau thì cửa mở ra, cô ngẩng lên nhìn, thấy người tới thì không khỏi giật mình.
"Yên Lam!" Lý Hân Vãn đi đầu mỉm cười chào hỏi cô.
Cô hoàn hồn, khẽ cười.
Người có thể dẫn Lý Hân Vãn còn ai khác ngoài Tống Túc, anh đi vào ngay sau cô ấy, chỉ lơ đãng liếc nhìn cô, nhếch môi nói: "Muốn ăn gì thì gọi."
Anh thoải mái ngồi xuống xem điện thoại, sau khi liếc cô một cái thì không nhìn sang bên này nữa. Thấy vậy, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hân Vãn ngồi ngay bên cạnh Thiện Yên Lam, cầm menu lên nhìn rồi khẽ hỏi cô: "Cậu có gợi ý gì không? Đây là lần đầu tiên tôi đến đây nên không biết gọi món gì."
Thiện Yên Lam dịu dàng nói: "Tôi cũng không rành lắm, hay chờ nhóm Lị Sa đến rồi cùng gọi nhé?"
Nghe vậy, sắc mặt Lý Hân Vãn cứng đờ, ngượng ngùng đặt menu xuống.
"Đã có tôi ở đây thì còn phải nhìn sắc mặt ai nữa?" Tống Túc đột nhiên nói một câu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Thiện Yên Lam không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Lý Hân Vãn.
Lý Hân Vãn nghe vậy thì lại cầm menu lên.
Thiện Yên Lam bình tĩnh nhìn cô ấy gọi món.
Một lát sau, nhóm Liêu Lị Sa xuất hiện ở phòng ăn, nhìn thấy bóng dáng ngoài ý muốn thì cũng chợt khựng lại.
"Ồ? Lý Hân Vãn?" Liễu Khinh Khinh là người đầu tiên kinh ngạc thốt lên.
Lý Hân Vãn có vẻ không thoải mái lắm, cuối cùng Tống Túc cũng chịu ngẩng đầu lên, thong thả nói: "Đứng đấy làm gì? Không ăn cơm à?"
"Sao cô ta lại ở đây?" Liêu Lị Sa đột ngột lên tiếng.
Một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên mặt cô ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Hân Vãn đang ngồi bên cạnh.
"Tôi đưa tới." Tống Túc cất điện thoại đi, ung dung nói: "Cậu có thể dẫn người đến mà tôi thì không à?"
Chung Việt đi vào sao kéo cái ghế bên cạnh Tống Túc ra, sau khi ngồi xuống mới ngẩng đầu lên cười nói với mấy cô gái: "Được rồi, ăn cơm đã."
Lý Hân Vãn giữ chặt ống tay áo của Thiện Yên Lam, đầu ngón tay run rẩy, gần như không thể ngóc đầu lên được, cũng chẳng dám nói năng gì.
Cô vỗ vỗ tay trấn an cô ấy, sau đó khẽ nói với các cô gái: "Đói rồi phải không? Chúng ta ăn cơm trước nhé?"
Dù sao cũng được cho một cái bậc thang, Liễu Khinh Khinh và Trương Kỳ Nhã đều ngồi xuống, Liêu Lị Sa cười khẩy, sau đó mới đi vào ngồi bên cạnh Thiện Yên Lam.
Vẫn là mấy món kia nhưng những người quen thuộc đều biết có thêm mấy món nữa, ai cũng biết rõ là ai gọi, cũng đoán được là cho ai ăn.
"Cô thích ăn bào ngư à?'' Liêu Lị Sa khẽ nhếch đôi môi đỏ, cặp mắt đào hoa nhìn sang Lý Hân Vãn đang lẳng lặng ăn cơm, đột nhiên hỏi một câu.
Đột nhiên bị nhắc đến, Lý Hân Vãn hơi khựng lại, sau đó gật đầu đáp một tiếng.
"Biết gọi món lắm, bào ngư ở đây khá ngon, nhưng cũng là món đắt nhất." Cô ta khẽ cười, như thể không nhìn thấy cơ thể cứng đờ của Lý Hân Vãn, khẽ nói: "Chúng tôi rất ít khi gọi món này, hôm nay nhờ phúc của cô lại được trải nghiệm cảm giác xa xỉ một lần."
Liễu Khinh Khinh và Trương Kỳ Nhã biết điều không lên tiếng, chỉ tập trung ăn đồ ăn của mình, ai ngờ Chung Việt lại cười phụ họa: "Phải là nhờ phúc của A Túc chứ."
Vừa dứt lời, không khí lại lạnh xuống vài phần, Chung Việt bất đắc dĩ nhún vai: "Cậu ấy mời khách, chẳng lẽ không phải nhờ phúc của cậu ấy à?"
Lý Hân Vãn lại càng cúi đầu thấp hơn, như thể không dám ăn gì nữa, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: "Tôi... Lúc nãy tôi không để ý giá..."
"Có ai xem menu mà không xem giá à?" Liêu Lị Sa cười khẩy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ấy, ý cười kỳ lạ lóe lên dưới đáy mắt: "Đừng lo, tôi không có ý trách cô đâu, thỉnh thoảng cũng phải ăn món ngon ngon chút chứ, cô thấy có đúng không?"
Lý Hân Vãn không biết phải tiếp lời thế nào, há miệng định nói gì đó nhưng mãi vẫn không thốt nên lời.
"Sao vậy? Cậu định tiết kiệm cho tôi à?"
Một câu nói đột ngột vang lên, Liêu Lị Sa lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tống Túc, chỉ thấy anh đang chống cằm, mỉm cười nhìn sang đây: "Chỉ là một món ăn thôi, sao phải hung hăng thế?"
"Tôi không có..." Cô ta vô thức phản bác.
Nói được nửa câu, Liêu Lị Sa chợt khựng lại, cả người cứng đờ. Thiện Yên Lam hơi nghiêng đầu nhìn qua, cuối cùng cũng biết nguyên nhân khiến cô ta khó chịu.
Ánh mắt của Tống Túc vẫn luôn dừng lại trên người Lý Hân Vãn.
Cảm xúc của Liêu Lị Sa rất bất thường, cảm giác sắp bùng nổ đến nơi, thấy những người khác không có ý định nói gì, Thiện Yên Lam đành phải gặp một miếng xương sườn vào bát cô ta, dịu dàng nói: "Món mới đấy, nếm thử xem sao."
Cô vừa nói, Trương Kỳ Nhã cũng nói theo: "Đúng đấy, tôi nghe nói mới thuê một đầu bếp mới, hương vị không tệ lắm."
Vài câu nói đã chuyển chủ đề sang đồ ăn, cô nghe thấy rõ ràng Lý Hân Vãn đã thở phào một hơi.
Cuối cùng bầu không khí cũng chuyển biến tốt đẹp, Trương Kỳ Nhã tiếp tục chủ đề, Liễu Khinh Khinh cũng tham gia được vài câu, không khí trong phòng ăn không còn nặng nề và ngột ngạt như vừa rồi nữa. Thỉnh thoảng Thiện Yên Lam sẽ nói vài câu, chỉ có hai người trong cuộc vừa rồi vẫn luôn im lặng.
Lý Hân Vãn không động đũa nữa, chỉ im lặng ngồi đó, trông lại giống như hồi vẫn còn bị bắt nạt. Cô ấy cúi đầu, không dám phản kháng, cũng không dám lên tiếng.
Còn Liêu Lị Sa thỉnh thoảng lại ăn món ăn mà Thiện Yên Lam gắp cho, không biết lại tham gia vào cuộc trò chuyện từ bao giờ.
"Mẹ tôi phiền chết mất! Cái studio chụp ảnh lần trước lắm yêu cầu kinh luôn, tôi chẳng muốn chụp chút nào!" Trương Kỳ Nhã bực tức nói.
Liễu Khinh Khinh gẩy gẩy bát cơm: "Vẫn chưa chụp xong à?"
"Làm gì nhanh thế được! Mẹ tôi còn muốn tôi lên bìa tạp chí cơ, tôi chỉ là một người mới, sao dễ lên thế được!"
"Đập ít tiền vào là được chứ gì." Chung Việt cười nói.
Trương Kỳ Nhã thở dài: "Mẹ tôi không muốn tốn tiền vào chuyện đó."
"Các cậu thấy tôi có nên..."
Đang nói thì đột ngột im bặt, bọn họ đồng loạt nhìn về phía đôi đũa của Tống Túc, còn đương sự thì lại đang thong thả gắp đồ ăn cho Lý Hân Vãn.
Anh gắp liên tục không dừng tay, cất giọng nói điềm đạm hỏi: "Ăn no chưa?"
Lý Hân Vãn có vẻ bất ngờ, cầm bát mà không biết đặt xuống thế nào, bị Tống Túc nhìn chằm chằm, cô ấy hồi hộp vừa gật vừa lắc, sau đó khẽ nói cảm ơn.
Một miếng xương sườn lại được gắp vào bát Lý Hân Vãn, giọng nói bình thản của Tống Túc vang lên: "Các cậu cứ nói tiếp đi."
"Cậu không thích làm người mẫu à?" Gần như ngay giây sau Thiện Yên Lam đã cười nói với Trương Kỳ Nhã: "Lần trước quên không hỏi, cậu muốn làm gì khác à?"
Chủ đề lại quay lại, Trương Kỳ Nhã không thể không mở miệng, ánh mắt lơ đãng, vô thức liếc nhìn Liêu Lị Sa và Tống Túc:"À... Tôi muốn làm diễn viên."
"Tôi thấy đều là nghề liên quan đến giải trí mà, chẳng lẽ mẹ cậu không muốn cậu làm diễn viên à?"
"Cũng không phải, nhưng bà ấy càng muốn tôi tập trung làm người mẫu hơn." Như thể mở ra cái hộp Pandora, Trương Kỳ Nhã bắt đầu lải nhải: "Haizz, tôi mệt lắm rồi! Suốt ngày bắt tôi phải kiểm soát chế độ ăn uống, tôi mới bao nhiêu tuổi chứ..."
Thiện Yên Lam mỉm cười nghe cô ta nói, dưới gầm bàn thì nhẹ nhàng nắm chặt tay Lý Hân Vãn. Không biết có phải ảo giác không mà cô lại cảm thấy có một ánh mắt như có như không liếc sang.
"Thế còn Lị Sa, sau này định làm gì?'' Cô dịu dàng hỏi, ánh mắt khẽ liếc sang Liêu Lị Sa bên cạnh, lại thấy gương mặt vô cảm của cô ta.
Liêu Lị Sa mỉm cười, không cảm xúc nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra."
"Nhưng Lị Sa biết nhiều thứ lắm, khiêu vũ, ca hát, cả vẽ tranh nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ chọn được một loại." Liễu Khinh Khinh xen vào đúng lúc, sau đó quay sang hỏi Thiện Yên Lam: "Còn cậu thì sao?"
"Ừm..." Cô nói rất chậm, trong lúc nói chuyện còn gắp một món bỏ vào miệng rồi lại nói tiếp: "Trước mắt phải vào đại học đã, có lẽ sẽ làm giáo viên."
"Giáo viên hả? Nghề đó chán lắm." Trương Kỳ Nhã bật cười nói: "Nhớ không nhầm thì lần trước có ai bảo Chung Việt làm giáo viên ấy, ha ha ha ha! Cười chết mất! Chắc đến lúc đó lại dạy ra một đám lưu manh mất."
Chung Việt bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc hình ảnh của tôi trong mắt cậu là gì vậy?"
Cuối cùng không khí cũng sôi động lên, ăn xong, Tống Túc đứng dậy đầu tiên, anh chỉ lười biếng nói một câu: "Tôi đi thanh toán."
Đi đến cửa, anh xoay người lại nhìn Lý Hân Vãn đang ngồi trên ghế: "Lại đây, thanh toán xong thì đi luôn."
Lý Hân Vãn lập tức đứng lên, khẽ nói một câu với Thiện Yên Lam rồi đi theo Tống Túc ra khỏi phòng ăn.
Bọn họ vừa đi, Trương Kỳ Nhã lập tức thở dài: "Mẹ kiếp! Sống đủ lâu thì chuyện gì cũng gặp được, lần đầu tiên thấy Tống Túc đối xử với một cô gái như vậy đấy."
Mọi người đều im lặng, Liêu Lị Sa không có ý kiến gì, phản ứng khác hẳn lúc nãy, sau đó đột nhiên bật cười: "Sao Lý Hân Vãn lại bị bắt nạt thế?"
"Xui chứ sao." Liễu Khinh Khinh khẽ nói.
Cô ta cười khẽ, không biết đang nghĩ gì.
Thiện Yên Lam uống một ngụm nước, vô tình nhìn sang bên cạnh lại bắt gặp ánh mắt của Chung Việt.
Cô sững người, đang định nhìn sang chỗ khác thì thấy cậu ta mỉm cười với mình, nụ cười ấy khiến cô nổi da gà khắp người. Thiện Yên Lam cố giữ bình tĩnh, quay mặt đi cùng các cô gái khác ra khỏi phòng ăn.
Ba cô gái đi đằng trước, Thiện Yên Lam đi thong thả theo sau, không biết đã bước ngang hàng với Chung Việt từ lúc nào.
"Có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Cậu ta hỏi.
"Tôi cảm thấy cậu có chuyện muốn nói với tôi." Cô nhìn thẳng về phía trước, nụ cười biến mất: "Con người tôi không thích giấu giấu giếm giếm, có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Tôi không đoán ra cậu có ý gì, cũng không biết cậu muốn làm gì."
"Cậu cảm thấy tôi sẽ làm gì?" Chung Việt quay sang nhìn cô.
Biểu cảm trên mặt Thiện Yên Lam không thay đổi: "Tôi không biết."
"Ngay cả đoán cũng không muốn à?" Cậu ta khẽ cười, hơi cúi xuống như thể muốn chạm vào đầu cô.
Thiện Yên Lam không khỏi nhíu mày, lập tức tránh sang bên cạnh.
Chung Việt bật cười, hạ giọng nói: "Thật ra tôi cũng muốn làm gì đó với cậu, nhưng hình như tình hình không cho phép nha.''
"Là sao?"
Cậu ta bước nhanh hơn, chỉ để lại một câu đầy ẩn ý: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."