Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 19: chương 19

Trước Sau

break

Sau giờ học, Ngô Ca với vẻ mặt tò mò háo hức chạy thẳng đến bàn của Thiện Yên Lam, kéo Âu Dương Lộ và Trần Sảng Nhi bắt đầu nói: “Lý Hân Vãn này chẳng lẽ là thành viên mới của Hồ ly tinh?”

“Hả? Không thể nào. Cô ta rất... bình thường.” Âu Dương Lộ cau mày: “Này, tớ đặt cái tên này không phải để cậu tùy tiện chê bai, ít nhất thì phải có gương mặt xinh đẹp chứ.”

Ngô Ca lè lưỡi: “Ây da, đều giống nhau cả, chỉ là tên gọi khác thôi mà, quan tâm cô ta đẹp hay không làm gì.”

 

“Thiện Yên Lam, có người đang tìm cậu!” Có người ở ngoài cửa kêu to.

 

Thiện Yên Lam nhìn về phía cửa thì thấy Chung Việt đang mỉm cười nhìn về hướng này.

Thật ra cô không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với cậu ta, nhưng hiện tại rất nhiều người đang nhìn cô, nên cô đành phải đi tới chỗ cậu ta.

“Có chuyện gì?”

Chung Việt khoanh tay, dựa vào tường hành lang, nhìn cô bằng ánh mắt bất lực: “Cười với tôi một cái cũng không được sao?”

Thiện Yên Lam hít một hơi thật sâu: “Có chuyện gì thế?”

 

“Không có chuyện gì thì không thể đến tìm cậu sao?”

 

Thiện Yên Lam rất dễ chịu, bình thường sẽ không hay nóng nảy, cô chỉ cảm thấy hơi phiền do Chung Việt làm lãng phí thời gian của cô: “Sắp tới giờ vào học rồi.” 

 

“Giờ giải lao là mười lăm phút, lên xuống lầu chỉ mất một phút, mười bốn phút còn lại đối với cậu như mười bốn giây hay sao.” Cậu ta mỉm cười nhìn cô chăm chú, giọng nói nhẹ nhàng như đang an ủi cô: “Được rồi, thật ra bọn họ bảo tôi nói với cậu một tiếng, trưa nay không ăn cùng nữa.”

 

Cô đợi diễn biến tiếp theo, nào ngờ cậu ta lại dừng lại khiến cô không khỏi nghi ngờ nhìn cậu ta.

“Hết rồi.” Chung Việt xua tay: “Thật.”

Cô bán tin bán nghi nói: “Gửi tin nhắn là được rồi, sao còn bắt cậu xuống đây?”

“Được.” Nụ cười của Chung Việt càng sâu hơn, cậu ta hơi nghiêng người, thì thầm vào tai cô: “Chủ yếu là tôi muốn gặp cậu.”

Thiện Yên Lam đột nhiên lùi lại một bước, khiến các bạn học đi ngang qua nhìn về phía cô, cô đứng vững lại, giọng nói trầm xuống: “Ý cậu là gì?”

“Theo đúng nghĩa đen.”

“Việc này hoàn toàn khác với những gì cậu làm lúc trước.” Cô hạ giọng hết mức có thể, trên môi nở nụ cười nhưng trong giọng điệu lại lạnh lùng: “Tôi không biết nguyên nhân khiến cậu thay đổi tới thay đổi lui là gì, nhưng mong cậu tránh xa tôi ra, nếu không thì đừng hòng làm bạn với nhau nữa.”

Chung Việt chỉ gật đầu: “Ngay từ đầu tôi đã không có ý định làm bạn với cậu.”

 

Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để những bạn học đứng gần nghe thấy, đều dùng ánh mắt kinh ngạc và tò mò nhìn sang đây.

Thiện Yên Lam chỉ cảm thấy tâm trạng vốn ổn định của cô bỗng chốc xuất hiện một vết nứt, cô và Chung Việt đứng cạnh nhau ở hành lang, ánh mắt của mọi người cứ đổ dồn về phía họ, cô chỉ muốn giảm sự hiện diện của mình, giọng điệu có hơi tức giận: “Rốt cuộc là cậu muốn thế nào.”

Chỉ thấy Chung Việt mỉm cười, một tay cho vào túi, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi muốn theo đuổi cậu, cậu đồng ý chứ?”

 

“Tôi không đồng ý.” Cô kìm nén mong muốn quay trở lại lớp học và buột miệng nói ra mà không cần suy nghĩ.

Cậu ta tiếc nuối thở dài, trên mặt vẫn tươi cười: “Đáng tiếc thật, nhưng tôi cũng không cần cậu đồng ý.”

Vậy cậu ta hỏi làm cái gì?

Vẻ mặt Thiện Yên Lam không được tự nhiên, cô quay mặt đi: “Trở về đi.”

“Đợi đã.” Cậu ta gọi cô: “Ăn trưa cùng với tôi nhé.”

Cô không quay đầu lại: “Tôi từ chối.”

“Sau giờ học tôi sẽ tới tìm cậu.”

“Tôi đã nói là tôi từ chối.” Cơn tức giận của cô xông lên não, cô đột nhiên quay người lại.

Chung Việt đứng thẳng lên, mỉm cười với cô: “Bên ngoài có một quán mì khá ngon, dẫn cậu đi ăn thử nhé.”

 

Thiện Yên Lam hít một hơi thật sâu, phớt lờ cậu ta rồi quay trở về lớp.

Sau khi ngồi xuống, tiếng nói chuyện nhỏ đi rất nhiều, có vẻ như Chung Việt đã đi rồi, đang định lấy sách ra để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo thì Ngô Ca và Âu Dương Lộ đi tới, chớp mắt nhìn cô: “Cậu và Chung Việt...”

Những lời phía sau không cần phải nói, ý tứ đã quá rõ ràng, nhưng Thiện Yên Lam lại làm ra vẻ không hiểu, mỉm cười nhìn cô ấy, như đang đợi cô ấy nói tiếp.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng hỏi: “Hai người sẽ hẹn hò sao?”

Nói thẳng đến mức cô không biết trả lời thế nào, cô bất lực ôm trán: “Không, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

 

“Vậy tại sao anh ấy lại một mình đến tìm cậu?” Hiển nhiên bọn họ không tin.

“Chỉ chuyển lời thôi.” Vẻ mặt Thiện Yên Lam rất bình tĩnh, nụ cười tươi tắn của cô thực sự không giống như những gì họ nghĩ: “Bạn cùng giới có thể giao tiếp với nhau, nhưng bạn khác giới thì không à?”

Ngô Ca có chút áy náy: “Được rồi mà, bởi vì Chung Việt chưa từng chủ động tìm con gái, nên bọn tớ tưởng cậu hẹn hò với anh ấy, đừng giận mà?”

“Không giận.” Cô hạ giọng, đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán.

“Nhưng có vẻ như hai người rất hợp nhau, sao không thử hẹn hò xem?”

Ngô Ca vừa dứt lời, Thiện Yên Lam liền nhéo mũi cô ấy, rồi nhẹ nhàng giật ra: “Cậu còn nói nữa.”

“Tớ sai rồi, tớ sai rồi!”

Cô cảm thấy thật buồn cười, tiếng chuông vào học vang lên, bọn họ ai nấy đều trở về vị trí của mình.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng là tiết thể dục, các nữ sinh lên phòng thay đồ trên lầu để thay đồ, Thiện Yên Lam đi giữa họ, mỉm cười trò chuyện với đám người Ngô Ca.

Sau khi thay quần áo và đi đến sân thể dục, giáo viên đưa ra một số chỉ dẫn và cho phép học sinh tự do di chuyển.

“Yên Lam, chúng ta đi chơi tennis đi!” Trần Sảng Nhi khoác tay cô đi đến sân tennis. “Sân tennis lúc này có vẻ đông, nếu không còn chỗ thì chúng ta ngồi dưới gốc cây đi.”

Cô đồng ý.

Vợt và bóng phải tự lấy theo, trường THPT Sơn Thanh không thiếu người có tiền, nhiều em có thiết bị thể ȶᏂασ được đặt làm riêng bên ngoài. Tuy nhiên, ngay cả khi không có nhiều tiền để mua sắm, nhà trường cũng cung cấp đầy đủ dụng cụ thể ȶᏂασ chất lượng tốt.

Vợt tennis của Thiện Yên Lam là loại vợt cô quen dùng, cầm cũng rất vừa tay, nên cô đã mang thẳng đến trường.

Vào đến sân tennis, Trần Sảng Nhi liếc mắt nhìn quanh, cuối cùng hào hứng bước tới sân trống cuối cùng: “Nhanh lên, kẻo bị người khác chiếm mất!”

Người thì rất đông, nhưng họ đều tụ tập ở một chỗ, không sử dụng hết các sân.

Mọi thứ đã sẵn sàng, bọn họ khởi động một chút rồi bước vào sân.

Quần vợt là môn thể ȶᏂασ yêu thích của Thiện Yên Lam. Cô đã được tiếp xúc với nhiều môn thể ȶᏂασ từ khi còn nhỏ, bao gồm bóng chuyền, cầu lông, trượt tuyết, đấu kiếm và thậm chí cả bắn súng, không thể gọi là giỏi, nhưng cũng biết một chút.

Chỉ có quần vợt là môn thể ȶᏂασ mà cô chơi lâu nhất và bền bỉ nhất nên cô cũng chọn quần vợt làm môn thể dục của mình.

Trần Sảng Nhi thở hổn hển chạy đến một góc khác, mồ hôi đầm đìa, hét lên: “Cậu đánh trái phải giỏi ghê, tớ mệt chết đi được.”

“Nghỉ một chút nhé?” Cô hỏi.

“Tiếp tục!”

Suốt quá trình chơi, ngoài uống nước thì bọn họ chẳng hề nghỉ ngơi, Ngô Ca và Âu Dương Lộ có lẽ không biết đi đâu để giải nhiệt, chẳng ai thích vận động ngoài trời trong thời tiết nóng bức cả, nhưng Thiện Yên Lam và Trần Sảng Nhi có thể kiên trì lâu như vậy là vì đã ngồi trong lớp học quá lâu, nên phải đứng dậy vận động một chút.

Khi chuông reo, Thiện Yên Lam giơ tay ra hiệu kết thúc, cô cầm khăn lên lau mồ hôi trên mặt rồi uống một ngụm nước. 

“Có đói bụng không, hay là đi tắm trước?” Trần Sảng Nhi đi tới hỏi.

Cô chợt nhớ ra ban sáng Chung Việt đã nói sẽ đến lớp học rủ cô đi ăn.

“Chúng ta đi ăn luôn đi.” Cô thu dọn túi thể ȶᏂασ và cầm trên tay.

Trần Sảng Nhi hơi sững sờ, hỏi: “Không đi cất đồ à?”

“Không tiện đường lắm, sau khi tắm xong đi cũng chưa muộn.”

Trần Sảng Nhi nghe vậy cũng thấy hơi có lý, rồi cùng cô đi đến một tòa nhà khác.

Trường THPT Sơn Thanh rất rộng, lớn hơn nhiều lần so với các trường học bình thường. Có nhiều tòa nhà khác nhau, mỗi tòa có một công dụng riêng. Tòa dạy học nằm ở một nơi, còn tòa nhà phục vụ cho việc thể dục và tắm rửa thì ở một nơi khác, khoảng cách không quá xa, chỉ mất vài phút đi bộ là đến.

Vào đến phòng tắm nữ, bọn họ đặt đồ xuống, Thiện Yên Lam lấy bộ đồng phục ra và bước vào buồng thay đồ.

Bên trong mỗi buồng không chỉ có các dụng cụ tắm rửa mà còn có một chiếc bàn để đặt đồ. Dưới tủ có dép dùng một lần, dành cho học sinh sử dụng.

Cô cởi hết quần áo, tiện tay ném bộ đồ thể ȶᏂασ ướt đẫm mồ hôi vào trong sọt, xõa mái tóc đang cột cao.

Mái tóc đen bóng của cô xõa xuống vai, đuôi tóc hơi xoăn, nhẹ nhàng quét qua vòng eo thon thả, vì không có tóc mái nên để lộ ra vầng trán đầy đặn, hai thớ thịt mềm mại tròn trịa trên ngực bị mái tóc đen dày che đi, vừa che vừa hở, phía sau là vòng ba căng tròn, nổi bật trên đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng nõn đã phiếm hồng sau một buổi vận động.

Cuối cùng cũng được cởi bỏ bộ đồ thể ȶᏂασ dính ướt, cô ngẩng đầu lên và thở phào một cách thoải mái.

Tiếng nước chảy ở phòng bên cạnh đã vang lên, nghĩa là Trần Sảng Nhi đã đi tắm rồi.

Thiện Yên Lam đang định mở vòi hoa sen thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng điện thoại di động từ trong túi xách của ai đó reo lên.

Cô im lặng đứng một lúc, hình như Trần Sảng Nhi không nghe thấy, cô đành bất lực quấn khăn tắm đi ra ngoài lấy điện thoại.

Trong túi xách của cô im lặng, vậy thì chính là điện thoại của Trần Sảng Nhi.

Cô đi đến trước buồng tắm của cô ấy, gõ cửa gọi: “Sảng Nhi, có người gọi cho cậu.”

Tiếng nước dừng lại: “Ai vậy?”

“Có một người tên là Dụ.” Sợ Ngô Ca hoặc Âu Dương Lộ tìm bọn họ nên cô đã lấy ra xem qua.

“Được, tớ ra ngay đây.”

Nghe cô ấy nói vậy, Thiện Yên Lam lại bước vào phòng tắm.

Cô vừa mở nước, Trần Sảng Nhi nhìn về phía cửa buồng cô, nói: “Yên Lam, tớ ra ngoài gọi điện một lát.”

Cô đáp lại: “Ừm.”

Cả phòng tắm lúc này rất yên tĩnh, vào thời điểm này mọi người đều đi ăn nên khi họ đến không có ai khác ở đó.

Không có ai thì cô càng thấy thoải mái hơn, dòng nước ấm trút xuống người cô, khiến cô cảm thấy dễ chịu đến mức khẽ ngâm nga.

Thiện Yên Lam tắt nước chuẩn bị gội đầu, mới vừa nặn dầu gội ra thì vô tình phát hiện mình quên mang dầu xả, cô đang định ra ngoài lấy bỗng nghe thấy một tiếng kêu cọt kẹt ở cửa, có vẻ như Trần Sảng Nhi đã trở về.

“Sảng Nhi, có thể lấy dầu xả giúp tớ không?” Thiện Yên Lam nhẹ nhàng hỏi.

Không nghe thấy câu trả lời, cô tưởng chưa tìm thấy: “Ở ngăn trong cùng.”

Thật lâu sau, cô vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.

Cô cau mày, ấn vào tay nắm cửa, mở một khe nhỏ, nhìn ra ngoài: “Sao vậy? Chưa tìm thấy sao...”

Lời nói đột ngột dừng lại, vẻ mặt Thiện Yên Lam cứng đờ, cô cố gắng nhanh chóng đóng cửa lại.

Một cánh tay bị kẹt ngay giữa khe cửa, cô không dừng lại, cửa trực tiếp đè lên tay người kia, lực đè mạnh đến mức đến cả cô cũng cảm thấy đau.

Nhưng người đứng trước mặt lại thảnh thơi, cười nhìn cô: “Sao lại vội vàng thế?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc