Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 23: chương 23

Trước Sau

break

Cô ngồi vào chỗ rồi lấy điện thoại ra lặng lẽ nhìn vào giao diện WeChat một lúc lâu.

Cô đã chặn Chung Việt cách đây không lâu. Cô không nghĩ mình có thể nói chuyện riêng với cậu ta, cô cũng không muốn có bất kỳ liên hệ nào khác với cậu ta, ngày hôm qua ở trước trạm xe buýt cô đã nói rất rõ ràng, nhưng Chung Việt dường như không để tâm.

Thiện Yên Lam gỡ chặn Chung Việt rồi gửi một tin nhắn: Là cậu đưa chai nước đó cho tôi phải không?

 

Bên kia phản hồi rất nhanh: Cuối cùng cũng chịu gỡ chặn tôi rồi sao?

Cô gõ: Trả lời tôi trước đi.

Chẳng bao lâu, Thiện Yên Lam nhận được tin nhắn: Là tôi, có thích không?

Cô không thay đổi sắc mặt, chỉ là ngón tay gõ nhanh hơn: Không thích, mong cậu nhớ những gì tôi đã nói hôm qua, tôi không muốn mọi chuyện trở nên khó xử.

Sau khi gửi đi, cô lại chặn cậu ta.

Thiện Yên Lam cất điện thoại vào túi, chuông vào học vang lên, cô ngồi thẳng dậy lấy sách ra.

Giáo viên đã vào lớp, đây là tiết học của giáo viên chủ nhiệm, nên tất cả mọi người đều ngồi thẳng lưng, sợ rằng một chút sơ suất có thể bị giáo viên mắng.

 

 

Thiện Yên Lam mở sách ra, đang tìm phần chưa dạy xong lần trước, thì bất ngờ trong lớp vang lên tiếng trò chuyện ồn ào..

“Yên lặng!” Cô Ngô gõ lên bục giảng.

Cô có dự cảm không lành, khi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Thiện Yên Lam hơi ngẩn người một chút.

“Thưa cô, xin lỗi đã làm phiền cô, phòng giáo vụ bảo em mời Thiện Yên Lam đến văn phòng, có thể nhờ cô gọi cô ấy ra ngoài được không?” Chung Việt mỉm cười nhã nhặn, thân hình cao lớn dựa vào cửa, vô tình liếc nhìn Thiện Yên Lam.

 

“Giáo vụ?” Cô Ngô cau mày: “Phòng giáo vụ tìm học sinh lớp cô có chuyện gì?”

Chung Việt nhún vai nói: “Cô ơi, em chỉ là người chuyển lời thôi ạ.”

“Được.” Cô Ngô nhìn Thiện Yên Lam: “Em đi đi.”

Những con mắt trong lớp đều tập trung vào Thiện Yên Lam. Cô hoàn toàn không có liên quan gì đến giáo vụ, nên không thể có chuyện quan trọng gọi cô đi trong giờ học, nhưng dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cô đành đứng dậy.

Trông cô rất bình tĩnh, lễ phép nói với cô giáo: “Thưa cô, vậy em đi qua đó ạ.”

 

Sau khi được cô Ngô cho phép, cô mới quay người rời khỏi lớp học. Chung Việt vẫn cứ nhìn cô, nhưng cô không để mắt đến cậu ta.

Đi đến hành lang, cô nói: “Cậu về lớp đi, tôi tự đi được.”

 

“Như vậy sao được, đương nhiên tôi phải đưa cậu tới tận cửa chứ.” Cậu ta vẫn theo sau.

Cô phớt lờ: “Không cần, tôi…”

Lời còn chưa dứt, cổ tay cô đột nhiên bị tóm lấy, cô hoảng hốt vội vàng muốn giật tay ra, cảm giác lồng ngực của nam sinh phía sau gần hơn một chút. Thiện Yên Lam cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của Chung Việt.

“Cậu nói chuyện nghiêm trọng như vậy, làm sao tôi không tới xem thử được.”

Thiện Yên Lam rất tức giận, cô biết cậu ta đang nói dối, đã trong giờ học mà còn vậy, cô không thể chịu đựng thêm nữa, liền thẳng thừng giằng tay ra và nói: “Cậu không nghe hiểu tiếng người sao?”

 

Giọng điệu của cô lạnh lùng hơn bao giờ hết, sự kiên nhẫn lâu nay hoàn toàn biến mất: “Tôi đã từ chối cậu rất nhiều lần, cậu không nghe thì cũng thôi, nhưng nếu cậu tiếp tục quấy rối tôi hết lần này tới lần khác thì đó là phạm pháp, nếu cậu thật sự chịu được hậu quả thì cứ thử xem.”

“Quấy rối?” Chung Việt nghe vậy chỉ mỉm cười, từng bước tiến về phía trước: “Cậu còn chưa biết tôi muốn làm gì mà đã nói tôi đang quấy rối rồi sao?”

“Hành động của cậu chẳng lẽ không phải sao?” Cô lùi lại phía sau.

 

Hành lang yên tĩnh đến lạ, tất cả học sinh đều đang trong giờ học. Thiện Yên Lam cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn quay trở lại lớp học. 

Đột nhiên, Chung Việt nắm lấy tay cô và bước về phía trước, cô kinh hãi kêu lên, cố gắng rút tay ra nhưng không thể, cô loạng choạng chạy theo từng bước chân của cậu ta, trong lòng ngay lập tức dâng lên nỗi lo lắng không biết Chung Việt lại lên cơn điên gì nữa.

“Chung Việt, cậu đang làm gì vậy! Cậu...”

Cậu ta kéo Thiện Yên Lam vào phòng vệ sinh nam với chỉ vài bước chân, ép cô vào trước bồn rửa tay, cậu ta chống hai tay lên bệ, vây lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô trong vòng tay mình.

“Cậu…”

Hơi thở của Thiện Yên Lam nghẹn lại, chưa kịp nói gì thì đã bị giọng nói trầm thấp của Chung Việt cắt ngang: “Tôi muốn hôn cậu.”

Thiện Yên Lam bất giác vùng vẫy mạnh mẽ hơn, hai tay chống lên ngực cậu ta ngăn cậu ta tiếp cận. Cô chưa bao giờ gặp ai lì lợm như thế này, giọng cô cao vút lên: “Cút ra!”

 

“Tôi đã muốn hôn cậu từ lâu rồi, mỗi lần gặp cậu đều hối hận vì chưa hành động.” Cậu ta nắm lấy tay cô ấn xuống bệ, cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng vẫn nở nụ cười tươi: “Cậu không cảm nhận được tình cảm của tôi sao, hửm?”

“Nếu cậu thích tôi thì tôi phải thích cậu sao?” Cô nghiến răng, bất ngờ tung một cú đá mạnh vào bắp chân của cậu ta.

Cô dùng rất nhiều sức, đúng như dự đoán, Chung Việt hít một hơi rồi buông cô ra.

“Chung Việt.” Thiện Yên Lam nâng cằm, nhìn xuống cậu ta, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và chán ghét: “Cậu đắc tội nhầm người rồi.”

Chung Việt hơi cúi xuống, chân bị đá dường như khó cử động. Cậu ta ngước mắt lên, vẻ mặt không thay đổi nói: “Đau quá, Yên Lam, có vẻ như cậu thực sự tức giận rồi.”

 

Thiện Yên Lam tiến lên một bước, từ từ giơ tay lên. Thời gian dường như đã dừng lại, cô nhìn thẳng vào mắt Chung Việt mà không hề sợ hãi, và ngay sau đó cô giáng một cái tát mạnh vào mặt cậu ta.

Chung Việt bị tát một bên mặt, da mặt cậu ta không trắng lắm, hai má hơi ửng đỏ, đang định quay đầu lại thì một cái tát khác của Thiện Yên Lam cũng đánh vào vị trí tương tự.

Cô không cho cậu ta thời gian để thở, liên tục tát hai cái, dùng lực mạnh khiến lòng bàn tay cô đau nhói. Song Thiện Yên Lam không hề quan tâm, lập tức nắm lấy cổ áo Chung Việt bắt cậu ta ngẩng đầu lên.

“Đau không?”

Chung Việt hơi sửng sốt nhìn cô.

“Chắc là đau lắm.”

Đầu ngón tay của Thiện Yên Lam nhẹ nhàng chạm vào gò má của cậu ta, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng như mọi khi: “Tôi không thích cậu.”

Cô cười nhạo bảo: “Không chỉ là không thích, tôi còn rất căm ghét cậu. Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người không biết nóng nảy đâu. Cậu nghĩ nếu có lần sau thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Cô buông tay ra, Chung Việt dường như vẫn chưa phản ứng lại, cô vuốt thẳng tay áo nhăn nheo, đi ngang qua cậu ta rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Chung Việt không có dấu hiệu muốn đi theo, vì vậy Thiện Yên Lam mới thở phào nhẹ nhõm, không nhìn ra phía sau nữa.

“Đây là nhà vệ sinh nam.”

Đột nhiên một giọng nói bất thình lình vang lên, cô lập tức khựng lại, ngẩng đầu lên.

Chàng trai cao lớn che khuất ánh sáng trước mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười khó hiểu trên môi người đó.

“Vào nhầm thôi.” Thiện Yên Lam bỏ đi mà không giải thích gì thêm.

Ánh mắt của chàng trai dõi theo bóng dáng cô, một lúc sau, chàng trai đó bước vào nhà vệ sinh, bắt gặp Chung Việt đang dựa một bên.

Chung Việt ngẩng đầu lên, hai má ửng đỏ sưng tấy trông cực kỳ bắt mắt, nhưng ánh mắt cậu ta lại có phần sâu xa: “Cậu tới khi nào?”

Người đó không trả lời mà thong thả rửa tay.

“Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải có được cô ấy.” Chung Việt nhìn chàng trai trong gương: “A Túc, cậu sẽ không nhúng tay vào chứ.”

Tống Túc không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Chẳng phải tôi đã nói tùy cậu rồi sao.”


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc