Thiện Yên Lam mau chóng quay trở lại lớp học. Sau khi nộp báo cáo xong, cô ngồi về chỗ của mình.
Vào lúc nghỉ giữa giờ, Âu Dương Lộ cầm một chai nước đưa cho cô: “Tớ vừa đi xuống căn tin, cái này là tớ mua cho cậu đấy.”
“Sao đột nhiên cậu lại mua đồ uống cho tớ thế?”
“Tớ không biết bên giáo vụ gọi cậu đi làm gì, nhưng mà nhìn cậu quay về với gương mặt đầy mồ hôi, chẳng lẽ bị gọi đi làm tạp vụ à?”
Thiện Yên Lam mỉm cười: “Cảm ơn cậu vì chai nước nhé.”
“Này, cậu có biết vì sao Chung Việt lại là người gọi cậu đi vậy không?” Cô ấy hỏi một cách đầy nghi ngờ: “Làm gì có chuyện thầy nhờ học sinh lớp 12 gọi hộ chứ, lớp mình đâu phải không có ai, lạ thật đấy.”
Cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên: “Tớ cũng không biết.”
“Vậy trưa nay cậu còn ăn cơm với mấy cô ả hồ ly tinh đó không?”
Thiện Yên Lam ngẩn ra, rồi bật cười: “Trưa nay tớ sẽ ăn với các cậu, nhưng mà cậu đừng để người khác nghe thấy câu này của cậu nhé.”
“Sợ gì cơ chứ, ai mà chẳng nghĩ giống tớ.” Cô ấy thờ ơ nhún vai.
Thiện Yên Lam đã nói trưa nay sẽ không ăn cùng những người kia từ đầu rồi, nhưng không ngờ, đến lúc tan học, bóng dáng của Liêu Lị Sa đã xuất hiện ở cửa lớp.
Còn có một người nữa xuất hiện làm Thiện Yên Lam có phần bất ngờ.
Lý Hân Vãn cố nặn ra một nụ cười với cô, rồi cô ấy đứng im lặng một bên.
Thiện Yên Lam nhìn lướt qua bọn họ, chỉ có một mình Lý Ngũ Kỳ là con trai, Chung Việt không đến là tốt lắm rồi, nhưng Tống Túc cũng không có mặt thì làm cô hơi ngạc nhiên.
“Có chuyện gì sao?” Cô khẽ cười.
Liêu Lị Sa đang tự ngắm bộ móng tay với thần sắc hững hờ, cô ta nghe thấy Thiện Yên Lam nói thế thì ngẩng đầu lên ngay lập tức và nở một nụ cười rồi khoác tay cô: “Hôm nay cậu đi ăn với bọn tôi đi.”
Thiện Yên Lam nói với vẻ khó xử: “Nhưng tôi đã hẹn bạn từ trước rồi.”
“Thôi đi, ngày mai cậu ăn cùng bạn cũng được.” Cô ta nắm chặt tay Thiện Yên Lam, hất cằm về phía một nhóm người đang đứng trước lớp: “Lần này đông người, ăn cùng nhau mới vui mà.”
Cô quay lại nhìn, thấy Ngô Ca và Âu Dương Lộ đang đứng ở cửa, trông họ có vẻ khá ngượng ngùng, Trần Sảng Nhi thì vẫn đang nói chuyện với cô Ngô, không đến đây, Thiện Yên Lam cau mày: “Nhưng mà...”
“Yên Lam, cậu cứ đi đi, mai cậu ăn với bọn tớ cũng được.” Lúc này Ngô Ca lên tiếng.
“Cậu thấy không, bạn cậu đã nói đến thế rồi, vậy thì chúng ta đi thôi.” Liêu Lị Sa nghe thế thì nở nụ cười rạng rỡ hơn hẳn, cô ta nắm tay kéo Thiện Yên Lam đi.
Thiện Yên Lam khá ngạc nhiên vì sự thay đổi bất ngờ này, cô bất giác quay đầu lại: “Ngô...”
Thiện Yên Lam còn chưa kịp nhìn thấy họ thì Trương Kỳ Nhã và Liễu Khinh Khinh đang đi ở phía sau như vô tình chắn tầm nhìn của cô, bọn họ nhẹ nhàng cười với cô: “Hôm nay là lần đầu tiên Lý Hân Vãn ăn cùng bọn tôi đấy, cậu không đi sao được.”
Cô chỉ có thể mỉm cười rồi quay đầu lại.
Lý Ngũ Kỳ đang nói chuyện với Liêu Lị Sa, Thiện Yên Lam tranh thủ liếc nhìn Lý Hân Vãn một cái, thấy cô ấy đang đi một mình bên cạnh Trương Kỳ Nhã, trông có vẻ hơi rụt rè, không biết từ khi nào mà Liễu Khinh Khinh và Trương Kỳ Nhã đã bắt chuyện với Thiện Yên Lam.
“Hôm nay Tống Túc không đến trường à? Sao cậu ấy không đến tìm cậu?”
“Ha ha ha, cậu cũng đi tìm cậu ấy đi chứ, cậu không biết bọn tôi thích xem mấy cảnh này lắm à.”
“Cậu nghĩ ai cũng như Lý Ngũ Kỳ sao? Không đúng, bây giờ Chung Việt cũng thành Lý Ngũ Kỳ thứ hai rồi đấy, chẳng phải cậu ấy đối xử với Yên Lam rất tốt đó ư.”
Nghe thấy tên mình, Thiện Yên Lam không quay lại, nhưng Liêu Lị Sa hơi khựng lại, cô ta quay đầu hỏi: “Cái gì?”
Trương Kỳ Nhã vội vàng tới khoác tay cô ta, cười đùa nói: “Chung Việt ấy, cậu cũng biết cậu ấy có ý với Yên Lam mà.”
Liêu Lị Sa “ồ” một tiếng, cô ta liếc nhìn Thiện Yên Lam, cười nói: “Có vẻ là như vậy đấy nhỉ.”
Ánh mắt của cả hai người họ đều đổ dồn vào Thiện Yên Lam, cô mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ: “Không có chuyện đó đâu.”
“Sao lại không, chẳng phải cậu ấy nói muốn theo đuổi cậu sao.”
Lời vừa dứt, Thiện Yên Lam không khỏi khựng lại.
“Nghe nói cậu ấy thường xuyên tìm cậu, cậu xem lại bản thân mình đi, sao mà ngốc thế.” Trương Kỳ Nhã nhún vai, cô ta tiếp tục trêu chọc: “Chuyện này là cậu ấy nói với bọn tôi đấy, tôi không nói điêu đâu, hai người các cậu thật sự rất hợp nhau, nếu không thì hẹn hò đi?”
Lúc này Lý Ngũ Kỳ cũng cười nói: “Thế này là thế nào, cả hai đều muốn yêu đương à?”
"Chẳng phải cậu cũng yêu đương rồi đấy thôi?"
Cậu ta liếc nhìn Liêu Lị Sa: “Tôi không rảnh đến mức đó."
Thiện Yên Lam mỉm cười không nói gì, nhưng trong mắt cô không hề có chút ý cười nào.
Khi bước ra khỏi cổng trường, họ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe, Thiện Yên Lam quay lại nhìn rồi nói với Lý Hân Vãn rất dịu dàng: “Cậu đi chung xe với tôi nhé."
"Chúng ta cùng đi mà." Vai cô bỗng chốc nặng thêm, thì ra là Liêu Lị Sa khoác tay qua vai Thiện Yên Lam, cô ta nở một nụ cười đầy hàm ý nhìn Lý Hân Vãn.
Thiện Yên Lam kéo tay cô ta xuống: “Lần sau nếu đột nhiên thay đổi kế hoạch thì nhớ nói với tôi một tiếng."
"Cậu giận rồi à?" Liêu Lị Sa nhìn cô.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Không, chỉ là thất hứa thì không hay lắm."
"Được thôi, nhưng lần này thật sự là đột xuất, lần sau tôi sẽ nhắn tin cho cậu." Cô ta dựa vào vai cô, giọng pha chút nũng nịu: “A Túc không có ở đây, nên chỉ còn chúng ta với cô ấy ăn chung thôi."
Thiện Yên Lam gật đầu, không chút biểu cảm hỏi: “Tôi thấy bọn họ đã đến trường rồi, vậy sao lại không đi cùng?"
"Ai mà biết được." Cô ta nói với vẻ thờ ơ.
Xe đến, bọn họ lần lượt lên xe. Liêu Lị Sa, Thiện Yên Lam, Lý Ngũ Kỳ và Lý Hân Vãn cùng đi một xe. Từ lúc lên xe, Liêu Lị Sa và Lý Ngũ Kỳ đã bắt đầu trò chuyện, thỉnh thoảng Thiện Yên Lam cũng nói vài câu, nhưng Lý Hân Vãn không nói một lời nào. Khi ngồi bên cạnh Thiện Yên Lam, trông Lý Hân Vãn có vẻ rất căng thẳng, điều này không khỏi làm Thiện Yên Lam nhận ra sự bất an của cô ấy.
Cô nắm tay cô ấy, mỉm cười dịu dàng: “Cậu thích ăn gì?"
Lý Hân Vãn hơi ngạc nhiên, rồi cũng mỉm cười: “Tôi không kén ăn."
"Vậy à, thật ra tôi cũng ăn được mọi thứ, nhưng tôi bị dị ứng với đậu phộng." Cô bắt đầu trò chuyện với cô ấy: “Mùi đậu phộng rất thơm, nhưng mà tôi lại không thể ăn, thật đáng tiếc."
Lý Hân Vãn nghe vậy liền trợn tròn mắt, cô ấy bắt đầu nói nhiều hơn: “Chị họ của tôi cũng dị ứng với đậu phộng, tôi từng thấy chị ấy sau khi ăn đậu phộng, người chị ấy đầy mẩn đỏ, trông thật đáng sợ."
Không biết từ lúc nào, họ đã đến nhà hàng. Đó là một nhà hàng chuyên về hải sản mà Thiện Yên Lam đặt nhiều kỳ vọng, vì cô đi ăn với nhóm của Liêu Lị Sa, cho nên cô tin chắc rằng mùi vị của những món trong nhà hàng này rất ngon.
Họ ngồi vào bàn, sau khi gọi món, cả phòng bắt đầu trò chuyện.
"Này, cậu và A Túc đến đâu rồi?" Trương Kỳ Nhã hào hứng hỏi Lý Hân Vãn, hai tay chống cằm, nụ cười đầy hàm ý.
Lý Hân Vãn cúi đầu: “Chúng tôi không phải loại quan hệ đó."
"Đừng giấu nữa, cả trường ai mà không biết." Cô ta cười khẩy: “Nói cho bọn tôi nghe một chút đi, bọn tôi tò mò lắm đấy."
"Đúng đấy, dù sao bọn họ cũng không có ở đây, nói đi mà." Liễu Khinh Khinh cũng phụ họa.
Cả phòng trở nên yên lặng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Lý Hân Vãn, dường như chỉ chờ cô ấy mở lời.
"Tôi…"
"Được rồi." Liêu Lị Sa bất ngờ lên tiếng: “Đừng làm khó Lý Hân Vãn nữa, có lẽ họ vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu thôi."