Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 22: chương 22

Trước Sau

break

Sau khi trở về nhà, Thiện Yên Lam giải tỏa mọi cảm xúc căng thẳng, thở ra một hơi, mệt mỏi ngã xuống ghế sofa.

Ba mẹ cô vẫn chưa về nhà, chắc cô sẽ phải tự mình lo bữa tối. Trên bàn ăn có một tờ giấy do ba cô viết trước khi đi làm. Ở cuối câu có một khuôn mặt cười nhỏ, cô không khỏi bật cười thành tiếng.

Vốn dĩ, việc này gửi tin nhắn trên điện thoại di động sẽ tốt hơn, nhưng ba cô cảm thấy những khuôn mặt cười trên điện thoại di động không dễ thương như những gì ông vẽ nên dần dần ông đã quen với việc để lại những mảnh giấy trên bàn ăn.

 

 

Bữa tối Thiện Yên Lam ăn một chút gì đó, cô không phải là người ăn nhiều, nhưng cũng thích ăn đồ ăn ngon và có sở thích tự mình nấu nướng, sau bữa tối, cô làm xong bài tập trong phòng, thấy vẫn còn sớm nên đứng dậy và đi vào bếp làm vài chiếc bánh quy nhỏ để mang tặng bạn vào ngày hôm sau.

Thiện Yên Lam đã làm nhiều lần rồi nên khá thành thạo. Khi vừa cho bánh quy vào lò nướng, cô nghe thấy có tiếng động ở cửa.

“Yên Lam!” Mẹ gọi cô từ khu vực lối vào.

Thiện Yên Lam thò đầu ra khỏi cửa bếp, cười nói: “Mẹ.”

“Thơm quá, con đang làm bánh quy à?” Mẹ xỏ dép đi trong nhà rồi bước vào, sắc mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười trò chuyện với con gái: “Mỗi ngày đi học vất vả như vậy mà còn có sức làm đồ ăn vặt.”

 

Cô gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai con mang cho bạn bè nếm thử.”

Mẹ cô dựa vào ghế sofa nhìn cô, hỏi: “Con với các bạn cùng lớp thế nào? Có kết bạn được không?”

 

“Có hai, ba người bạn cùng ăn cơm với con.”

“Vậy thì tốt.” Bà mỉm cười trìu mến nói: “Tính tình con hiền lành dịu dàng, mẹ tưởng con sẽ khó thích nghi. Xem ra khả năng thích ứng với hoàn cảnh của con gái mẹ vẫn tốt lắm.”

Thiện Yên Lam bất lực: “Con cũng sắp trưởng thành rồi mà.”

 

“Mới chỉ gần mười bảy tuổi thôi, còn phải đến một, hai năm nữa mới chính thức trưởng thành.”

Bà nhớ ngày sinh nhật của cô hơn chính bản thân cô.

“Sắp đến sinh nhật rồi, Yên Lam muốn quà gì nào?” Bà vẫy tay bảo Thiện Yên Lam ngồi cạnh mình.

 

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống nói: “Không cần quà cũng được mẹ ạ.”

Đột nhiên, bà gõ nhẹ vào trán cô nói: “Như vậy thì không được, trước khi con ra đời, mẹ và ba đã nói rằng sinh nhật của con không thể thiếu quà được.”

Thấy mẹ kiên quyết như vậy, cô đành phải đồng ý. 

“Tối nay ba không về à?”

“Ừm, ông ấy có một ca phẫu thuật quan trọng, mấy hôm nay đều bận họp. Haizz, mẹ lo lắng không biết ông ấy có ăn uống đầy đủ không.” Bà có vẻ lo lắng.

Thiện Yên Lam suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nắm tay bà: “Con tan học sớm, có thể về nhà nấu cơm cho ba. Ngày mai con sẽ mang qua cho ba nhé.”

“Vậy sao được, con đã đủ mệt rồi.”

“Không sao, con làm bài tập nhanh lắm, vả lại có đủ thời gian mà.”

Lúc này, có tiếng lò nướng vang lên, cô đứng dậy đi vào bếp, những chiếc bánh quy thơm lừng đã ra lò, cô không khỏi mỉm cười, lấy một chiếc bánh quy đưa cho mẹ nếm thử.

 

Thiện Yên Lam gói những chiếc bánh quy còn lại, cho vào túi và chuẩn bị mang chúng đi cho mấy người Ngô Ca vào ngày hôm sau.

Khi Ngô Ca và Âu Dương Lộ ăn bánh quy, họ suýt ôm chầm lấy cô hôn hít, Trần Sảng Nhi sau giờ học đã đến văn phòng giáo viên nên cô ấy không kịp nếm thử.

Thiện Yên Lam bất lực nói: “Để lại một ít cho Sảng Nhi.”

Nhưng khi Trần Sảng Nhi trở lại, chỉ còn lại một miếng cuối cùng, Thiện Yên Lam tự hỏi có phải mình đã làm quá ít không.

 

Ở nhà không có nhiều nguyên liệu nên cô chỉ sử dụng một ít nguyên liệu sẵn có để làm bánh, thấy họ thích nên lần sau cô sẽ làm nhiều một chút, còn lý do cô bất chợt muốn làm đồ ăn vặt là vì hôm đó có một buổi học cưỡi ngựa, đây là một trong ba buổi học cưỡi ngựa trong học kỳ này.

Lớp học này này không có kiểm tra, chỉ là hoạt động giải trí để giúp học sinh thư giãn, sân tập cưỡi ngựa nằm ở khu vực rộng lớn phía sau trường, số lượng ngựa trong chuồng không nhiều, chỉ đủ phục vụ cho gần một lớp học.

Sau khi thay quần áo và mặc đồ bảo hộ, cô được giáo viên dẫn lên ngựa, trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn, vừa định vuốt ve lông ngựa thì bị giáo viên hỏi: “Trước đây em đã từng cưỡi ngựa chưa?”

Cô gật đầu: “Rồi ạ.”

“Tốt rồi. Hãy cẩn thận. Thầy đi xem những học sinh khác.”

“Cảm ơn thầy.”

Thiện Yên Lam kéo dây, ngựa bắt đầu di chuyển, nhìn Âu Dương Lộ cách đó không xa có chút sợ hãi, cô mỉm cười cưỡi ngựa đi tới: “Không sao chứ?”

“Cấn mông tớ đau quá.” Cô ấy có vẻ hơi tủi thân.

Thiện Yên Lam kiên nhẫn chỉ dạy: “Hơi nâng mông lên một chút, đi theo nhịp bước của ngựa, rất nhanh sẽ quen thôi.”

Bên kia, Trần Sảng Nhi cũng cưỡi ngựa đi tới: “Này, hai người đang làm gì vậy, chạy một vòng không?”

 

“Các cậu cứ đi đi, tớ sẽ làm quen thêm một chút nữa.” Âu Dương Lộ vừa kéo dây cương vừa thở dài: “Chỉ có ba lần trong một học kỳ, tớ đã bắt đầu học từ lớp mười, nhưng cả một mùa hè tớ đã quên hết.”

Thiện Yên Lam cảm thấy khá buồn cười: “Tớ cưỡi cùng cậu một lúc.”

“Không sao đâu, cậu cứ cưỡi đi, buổi học này chỉ có bốn mươi lăm phút thôi mà.”

Trần Sảng Nhi cũng nói: “Đúng rồi, cậu ấy đã lên lớp mười một rồi mà vẫn cưỡi ngựa như vậy, chắc chắn không thể học ngay được đâu.”

“Này! Trần Sảng Nhi!”

Thiện Yên Lam lập tức kéo lại, nói: “Vậy thì tớ sẽ đi cưỡi một vòng trước.”

Cô kéo dây cương, quay ngựa một vòng, rồi cùng Trần Sảng Nhi cưỡi ngựa trên khoảng đất rộng.

 

“Nhìn cậu là biết không nhịn thêm được nữa rồi.” Trần Sảng Nhi cười cô.

Thiện Yên Lam không kìm được sờ lên mặt mình, gò má hơi ửng đỏ: “Rõ ràng đến mức đó sao?”

Lần đầu tiên thấy cô biểu hiện như vậy, Trần Sảng Nhi cười lớn, hất cằm về phía Âu Dương Lộ: “Cậu muốn chạy thì cứ chạy, nhìn kìa, Ngô Ca đang đi cùng cậu ấy rồi, hai người họ đều không dám chạy, nên cứ để họ chơi với nhau.”

Cô khẽ cười đáp: “Ừ.”

Sau khi đi loanh quanh vài vòng, cô ngồi lên ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông ngựa. Trường THPT Sơn Thanh có yêu cầu cao về chất lượng đối với tất cả các thiết bị và vật dụng, việc chăm sóc ngựa cũng vậy. Bộ lông ngựa bóng mượt và sáng loáng, rõ ràng là được người ta chăm sóc đặc biệt.

Ấn tượng lớn nhất của Thiện Yên Lam về ngôi trường này chính là sự chỉn chu và tỉ mỉ.

Sau khi kết thúc buổi học, cô dẫn ngựa trở lại chuồng, rồi cùng các bạn đi bộ trở lại lớp học.

Trước khi về lớp, cô đã ghé qua nhà vệ sinh một chuyến. Khi quay lại, Thiện Yên Lam phát hiện trên bàn mình có một chai nước.

Cô nghi ngờ cầm chai nước lên xem, đó là một chai soda vị đào, cảm giác trên đầu ngón tay có chút khác thường, cô xoay chai nước lại và phát hiện có một mảnh giấy dán trên đó.

Dáng cưỡi ngựa đẹp lắm.

Ngón tay cô bất giác run rẩy, cô đọc kỹ thêm lần nữa nhưng không có chữ ký.

Nhưng cô có thể đoán đó là ai.

“Ố ồ, có phải là Chung Việt gửi đến không?” Ngô Ca đột nhiên xuất hiện từ phía sau, liếc nhìn chai nước với ánh mắt khinh thường: “Anh ấy và Tống Túc không hổ là bạn thân chơi lâu năm, cách theo đuổi con gái cũng y chang nhau.”

Thiện Yên Lam gõ nhẹ vào chóp mũi cô ấy: “Không viết tên mà cậu đã biết là Chung Việt rồi sao?”

“Ngoài anh ấy ra còn có thể là ai?”


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc