Khi tan học, Thiện Yên Lam cùng với đám bạn Ngô Ca đi ra ngoài. Khi đi qua một siêu thị nhỏ, Ngô Ca muốn vào mua một cây kem, vì thời tiết quá nóng, Thiện Yên Lam cũng cảm thấy có chút không chịu nổi, sau khi buộc tóc gọn gàng, cô mua một cây kem vani và bắt đầu ăn.
“Ể, Yên Lam, cổ cậu bị sao vậy?” Âu Dương Lộ đi ra phía sau cô, dùng ngón tay lạnh lẽo chạm vào vết bầm sau gáy của cô.
Cô lạnh đến mức không khỏi co người lại, dịu dàng hỏi: “Ở đâu vậy?”
“Ở ngay đây, chờ đã, tớ chụp hình cho cậu xem.” Cô ấy lấy điện thoại ra chụp một bức hình: “Có đau không?”
“Không đau.” Cô trả lời, cô hơi giật mình khi nhìn thấy bức hình, nụ cười có chút cứng ngắc: “Trưa nay tớ và Sảng Nhi đi tắm, có thể là lúc cầm vòi sen không cẩn thận đụng phải.”
“Hả? Vòi hoa sen rơi xuống sao?”
“Ừ, hẳn là vậy.” Thiện Yên Lam mỉm cười: “Nhưng không sao đâu, không đau.”
Âu Dương Lộ lại nhìn vết bầm thêm vài lần, có vẻ do dự nói: “Thật sự không đau sao? Tớ cảm thấy khá nghiêm trọng đó.”
Lúc này, Ngô Ca cùng Trần Sảng Nhi từ trong siêu thị nhỏ đi ra: “Sao vậy?”
“Trên cổ Yên Lam có một vết bầm tím, cậu ấy nói là bị vòi sen làm trầy vào lúc trưa.”
Bọn họ tiến lên xem xét, Trần Sảng Nhi nói: “Trông có vẻ đau lắm, lần sau đừng tắm nước nóng quá, người sẽ bị choáng, tay chân cũng bị tê đó.”
Thiện Yên Lam mỉm cười vui vẻ: “Ừ, tớ biết rồi.”
Bốn người ngồi trên chiếc ghế bên cạnh và ăn kem rồi mới rời khỏi cổng trường.
Đến ngã tư, họ tách nhau ra.
Vừa đến trạm xe buýt, Thiện Yên Lam đột nhiên dừng lại, nhìn thấy Chung Việt đang đứng ngay trạm xe buýt, cô xoay người đi không chút do dự.
“Trưa nay cậu đi đâu thế?” Chung Việt là một người cao ráo, chân cũng dài, chỉ vài bước là đến sau lưng cô, nắm lấy tay cô nói: “Sau giờ học không quay lại phòng học sao?”
Một Tống Túc đã đủ phiền phức, giờ lại thêm một Chung Việt, Thiện Yên Lam cảm thấy dù tính tình có tốt đến mấy cũng mất hết kiên nhẫn.
Cô buông tay ra, giọng điệu bình thản: “Không về.”
“Cậu đã đi đâu?” Chung Việt chắn ngay trước mặt cô, khẽ tươi cười.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta với tâm trạng khác, Thiện Yên Lam nhìn thêm một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Không liên quan gì đến cậu.”
Chung Việt cười lớn, tiến lên một bước, ép cô đến trước tấm bảng quảng cáo: “Không liên quan gì đến tôi, chẳng lẽ việc tôi sắp làm bây giờ không liên quan gì đến cậu?”
“Cậu định làm gì?” Cô bật báo động và cảnh giác nhìn cậu ta.
“Thấy căng thẳng rồi à?” Cậu ta chế nhạo: “Cậu ghét tôi đến mức không muốn ăn cơm với tôi à?”
Thiện Yên Lam bất lực, cô không hiểu mình đã động chạm gì đến hai vị đại Phật Chung Việt và Tống Túc, cô nói bằng giọng vui vẻ: “Cậu đừng phí sức vào tôi nữa, tôi không thích cậu, dù cậu có cố gắng thế nào tôi cũng sẽ không ở bên cậu.”
Vẻ mặt Chung Việt không thay đổi, nhìn thoáng qua cũng thấy rõ cậu ta không nghe lọt tai.
“Tôi không định yêu đương trong thời gian học trung học, tôi chỉ muốn vào một trường đại học tốt. Hiện tại, chuyện yêu đương không phải là điều tôi đang cân nhắc.”
Đây đều là những lời từ tận đáy lòng Thiện Yên Lam. Cô thực sự không có ý định yêu đương ở trường trung học, và kết bạn ngay từ đầu cũng không phải là điều cô muốn chứ đừng nói đến mối quan hệ yêu đương có thể cản trở việc học của cô.
“Trước giờ có từng yêu đương chưa?” Chung Việt lạnh lùng nói.
Có vẻ như cậu ta thực sự không nghe lọt tai, Thiện Yên Lam nhắm mắt lại và nói một cách vui vẻ: “Không, nhưng tôi vẫn...”
“À...”
Cô ngước mắt lên, thấy một ngày mình bị làm phiền tận hai lần, mặc dù cô dễ tính nhưng không có nghĩa là cô không có giới hạn. Hiện tại, cô đã cảm thấy khá khó chịu. Nếu biết tình hình hiện tại sẽ như vậy, cô đã không chuyển đến ngôi trường kỳ lạ này.
Vừa định nói, Chung Việt cụp mắt xuống, cuốn lọn tóc đang xõa trên vai của Thiện Yên Lam, cuộn quanh đầu ngón tay: “Cự tuyệt tình yêu như vậy, trông đúng là giống chưa yêu ai bao giờ.”
Vậy thì sao?
Thiện Yên Lam đã hết kiên nhẫn, cô cau mày, hất tay cậu ta, xoay người cách xa cậu ta ra, kìm nén cơn tức giận nói: “Cậu về đi.”
“Tôi đi cùng cậu…” Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng đột nhiên im bặt. Cô chưa kịp hành động thì Chung Việt đã sải bước đến, vén tóc cô lên, ngón cái ấn vào phần sau cổ cô, nói với giọng điệu không rõ ý tứ: “Là ai làm cái này?”
Thiện Yên Lam lùi lại một bước, cảm giác lạnh lẽo vừa mới chạm vào còn chưa tan hết: “Đừng chạm vào tôi.”
“Tống Túc chạm vào cậu rồi?”
Bỗng nhiên cô liếc nhìn vẻ mặt kỳ quái của Chung Việt, cười nói: “Không có.”
“Không có?” Cậu ta nhìn thẳng vào cô, nhếch mép: “Ngoài cậu ta ra, còn ai dám chạm vào cậu?”
“Rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì vậy?” Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Không cẩn thận bị quẹt trúng thôi.”
Không khí im lặng một lúc, sau đó Chung Việt cười lớn, hỏi một câu khiến Thiện Yên Lam kinh ngạc: “Cậu thích Tống Túc à?”
Cô không khỏi mở to mắt nhìn cậu ta, thấy cậu ta có vẻ nghiêm túc, cô thực sự không hiểu cậu ta đang nghĩ gì, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn: “Tôi không thích, nếu cậu có điều gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi, tôi thực sự không hiểu các người đang nghĩ gì?”
Chung Việt chỉ im lặng nhìn Thiện Yên Lam vài giây, lại nhếch môi nói: “Nếu cậu không thích cậu ta thì tại sao lại không thích tôi?”
“Tôi không thích cậu ấy và cũng không thích cả cậu.” Cô nhanh chóng trả lời, nụ cười càng lạnh lùng hơn, khi nhìn thấy xe buýt tới, cô để lại một câu rồi lập tức bước lên xe: “Đừng nghĩ rằng tôi sẽ không nổi giận, nếu có lần sau, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Cô không để ý tới sắc mặt của Chung Việt, đi tới ghế sau xe, lấy tai nghe ra đeo vào.
Chung Việt vẫn đứng yên ở trạm xe buýt, không hề động đậy.
Cậu ta nhìn chiếc xe buýt rời đi, áp điện thoại vào tai: “Nghe thấy hết rồi đúng không.”
Vẻ mặt Chung Việt rất tập trung, như đang nghe bên kia nói chuyện. Một lúc sau, cậu ta cười lớn, nhìn chiếc xe buýt đã chạy đi xa: “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi còn tưởng rằng cậu muốn.”
Trước mặt cậu ta có một chiếc ô tô dừng lại, một người đàn ông mặc đồ đen bước xuống ghế lái, mở cửa ghế sau cho cậu ta.
Chung Việt bật loa điện thoại lên, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên môi nở nụ cười khó giấu: “Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã nghĩ đến việc chiếm đoạt cô ấy rồi.”
Âm thanh từ loa không quá to cũng không quá nhỏ, vừa đủ để người ngồi trong xe nghe thấy: “Tùy cậu.”