Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 29: Xiềng Xích Ngọt Ngào (2)

Trước Sau

break

Mười phút sau, chiếc Maybach màu đen bóng loáng chậm rãi dừng lại trước cổng trường trung học.

Liếc nhìn tấm biển đề tên trường quen thuộc, hai mắt Khuynh Nhi sáng rực như đèn pha.

Cô không chần chừ tháo gỡ dây an toàn trên người, chuẩn bị sẵn sàng để cao bay xa chạy.

Thế nhưng—

Tay cô còn chưa chạm vào tay nắm cửa, từ bên cạnh, một bàn tay to lớn đã nhanh hơn vươn qua, vừa vặn đẩy cô ép vào cửa kính xe lạnh lẽo.

Khuynh Nhi chỉ kịp kêu lên “ưm” một tiếng trước khi hoàn toàn bị Hàn Hiếu Minh khóa chặt mọi hô hấp.

Nụ hôn bất ngờ đến mức cô không kịp phản ứng. Chỉ đến khi lưỡi hắn ranh mãnh luồn vào khoang miệng cô, mơn trớn đầu lưỡi nhỏ của cô, cô mới nhận thức được tình huống giữa họ.

Hàn Hiếu Minh — anh ta vậy mà lại ở trước cổng trường cô... hôn cô?!

“Ưm… đừng mà...” Khuynh Nhi theo bản năng giãy giụa, cả người quẫy đạp như một chú cá nhỏ mắc cạn.

Thế nhưng, người đàn ông phía trên vẫn không hề suy chuyển. Dù cô có đẩy hắn, đánh hắn, không muốn hắn... Hắn vẫn có cách khiến cô phải chủ động mở miệng — đón lấy từng đợt hôn triền miên của hắn.

Mỗi lần lưỡi hắn chạm đến đầu lưỡi cô, quấn lấy đầu lưỡi cô, Khuynh Nhi liền run rẩy từng đợt.

“Ưm... đừng...” Khuynh Nhi khẽ rên rỉ một tiếng, âm thanh mềm mại dù đang cự tuyệt nhưng lại kích thích hắn tột độ.

“Ngoan…” Giọng hắn nhàn nhạt vang lên bên môi cô, dụ dỗ lẫn mê hoặc: “Đừng sợ.”

Nụ hôn tiếp tục chỉ sau cái dứt ra rất ngắn. Ngay khi môi hắn vừa phủ xuống, đầu óc Khuynh Nhi ngay lập tức trống rỗng.

Cô còn chưa kịp thở vậy mà hắn ta lại...

Bên ngoài đang có rất nhiều người, nếu để bọn họ nhìn thấy cô... cô phải làm sao đây?

Không được. Không thể tiếp tục.

“Ưm... không... không được...”

Nhưng Hàn Hiếu Minh đâu nghe thấy. Một tay hắn khóa chặt eo cô, tay còn lại hắn đỡ lấy gáy cô rồi cẩn thận đưa lưỡi vào thăm dò — trân trọng — nâng niu — tựa như món báu vật dễ vỡ. Chỉ cần một chút lơi lỏng thôi — hay một chút thô lỗ — vật quý trong tay sẽ biến mất lập tức.

Lần này, hắn không thô bạo nữa, mà vô cùng dịu dàng. Mỗi cái va chạm, căn mút, mơn trớn... từng chút, từng chút một... hắn đều nhẹ nhàng đến mức cô không còn sức để ghét bỏ hắn nữa.

Mãi đến khi cảm nhận hô hấp cô rối loạn, Hàn Hiếu Minh mới chậm rãi rời khỏi môi cô từng chút một. Lưỡi hắn lướt qua môi dưới cô. Còn chưa đủ, hắn liếm nhẹ lên nơi đó một cái.

Khuynh Nhi rùng mình theo bản năng tránh đi, nhưng hắn rất nhanh đã đem cô quay lại đối mặt hắn.

Giọng hắn trầm khàn, mang theo một ý cười tà mị: “Không cần sợ...” Nói rồi hắn cúi đầu, mũi khẽ cọ nhẹ lên chóp mũi của cô, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một: “Xe. Tôi. Kính. Một. Chiều.”

Ba chữ cuối như một cú tát giáng thẳng vào người cô.

Khuynh Nhi không dám tin trừng mắt: “Anh không phải—”

“Em nghĩ tôi sẽ không nghĩ đến sỉ diện của em mà hôn em ở đây?” Hắn cười lạnh, không biết lời nào mới là thật: “Nhưng nếu em muốn ở trước mặt bạn học của em, công khai tôi là người đàn ông của em, tôi cũng không ngại đâu.”

Khuynh Nhi tức xì khói: “Anh không phải người đàn ông của tôi.”

Hàn Hiếu Minh nhướng mày: “Không phải? Nhưng chúng ta ‘hôn’ nhau cũng không ít.”

Cô nghiến răng: “Những lần đó đều là anh ép tôi.”

Hắn không phủ nhận, càng không quên khẳng định: “Em nói không sai. Đúng là những lần đó, tôi đều là người chủ động trước. Nhưng em đừng quên, sáng nay ở trước mặt Thừa Duệ, em... mới chính là người đã chủ động ‘hôn’ tôi trước.”

Cô nghiến răng: “Vậy thì sao chứ?”

“Em hỏi thì sao à?” Hàn Hiếu Minh lặp lại liền cười khẽ. Hắn không nói gì, chỉ dừng lại nhìn cô, môi cong lên một thoáng. Hồi lâu, Hàn Hiếu Minh mới chậm rãi lên tiếng, từng câu, từng chữ xoáy sâu vào lòng cô: “Phong Đồ Nhi, em nên biết một điều. Nếu đã xác định hôn tôi rồi, em có muốn rút lại... cũng không thể rút đâu. Bởi vì tôi — sẽ không cho phép người phụ nữ của tôi — chơi đùa trên cảm xúc của tôi. Cho dù... người đó là em đi chăng nữa.”

Dứt lời, hắn lần nữa nghiêng đầu, khóa chặt môi cô lại.

Rầm—

Cửa xe đóng sầm lại.

Khuynh Nhi ngẩng đầu đi thẳng không thèm ngoái lại phía sau dù một lần.

Vừa đi, cô vừa đay nghiến mắng chửi Hàn Hiếu Minh trong bụng. Bước chân cũng vì vậy mà trở nên dồn dập, đảo loạn cả tiết tấu vốn có.

Bắc Kinh của cô trước đây rất yên bình. Cả Phong Vũ cũng vậy.

Tuy nói Phong Vũ của cô hào nhoáng, rộng lớn và có phần xoa hoa... ngày ngày phải đối mặt với một số nguyên tắc không đếm xuể, nhưng mà chí ít ở trong lòng của cô — nơi đó vẫn là nơi mà cô cảm thấy thoải mái nhất.

Có dì Nhan, có mẹ Diệp Vy, còn có Lý Thừa Duệ và rất nhiều người khác.

Bọn họ dù luôn muốn cô học lễ nghi, học phép tắc... thế nhưng bọn họ chưa từng nghiêm khắc quản cô chặt chẽ như hiện nay.

Hàn Hiếu Minh chỉ vừa xuất hiện ở Bắc Kinh hai ngày, bọn họ người nào người nấy đều thay đổi chóng mặt.

Nhất là mẹ.

Bà ấy còn chưa hỏi qua cô có muốn hay không đã lệnh hắn ngày ngày bên cạnh cô.

Cô thật sự không biết sắp tới mình phải làm sao nữa.

Tại sao Hàn Hiếu Minh lại xuất hiện ở Bắc Kinh?

Tại sao hắn lại ngang nhiên trở thành anh trai kế của cô?

Tại sao cô phải sống chung một mái nhà với hắn?

Khuynh Nhi càng nghĩ càng bực mình, ngực cô phập phồng khó chịu vì nghĩ mãi không thông.

Nếu có thể, cô thật sự muốn điện thoại đến Tổng cục Dân Chính, hỏi xem có cách nào đổi anh trai kế hay không.

Cùng lúc đó—

Cả khuôn viên trường lại được dịp xôn xao — chỉ trong chốc lát chiếc Maybach màu đen bóng đang đỗ bên ngoài cổng trường đã trở thành chủ đề bàn tán nóng nhất ở thời điểm hiện tại.

“Không biết là xe của vị đại gia nào ấy nhỉ? Còn là Maybach đen bóng loáng nữa cơ. Đúng là người ở tầng lớp thượng lưu có khác mà~”

“Ghê thật đấy! Cậu thử nhìn biển số xe đi. Bắc Kinh số A, là xe cấp cao chứ không đùa.”

“Tôi còn đang nghĩ. Nói không chừng là tổng tài tập đoàn nào đó đích thân đưa bạn gái đi học nữa cơ đấy!”

“Ồ? Là cô gái khi nãy bước xuống sao? Chạc tuổi chúng ta mà đã có bạn trai rồi! Đúng là đáng kinh ngạc thật a~”

“Cô ấy trông xinh đẹp đó chứ! Tôi dám chắc, bạn trai cô ấy cũng là hàng cực phẩm.”

“Trời ơi! Tôi nghe mà hâm mộ cô ấy quá đi mất! Cái được gọi là ngôn tình thực tế đó đây sao?!”

“Người trong xe đến giờ còn chưa chịu đi nữa. Tôi cá, anh ta thuộc tuýp người si tình, sủng cuồng bạn gái phiên bản đời thực a~”

“Hóa ra đây là loại tình yêu sủng cuồng đời thực sao? Tôi chết chìm trong sự ngọt ngào này mất thôi!”

“Tôi muốn nhìn thấy anh ấy quá đi mất! Tổng tài đại nhân ơi~”

“…”

Từng câu từng chữ như kim đâm thẳng vào màng tai Khuynh Nhi — khiến cô khựng lại trong vô thức. Mặt cô không biết vì ngượng hay vì tức mà đỏ ửng hệt như quả cà chua chín mọng.

Tổng tài?

Bạn trai?

Tình yêu ngọt ngào?

Sủng cuồng?

Si tình?

Một lòng hướng đến cô?

Bọn họ đúng là xem phim ngôn tình nhiều đến hồ đồ rồi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc