Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 28: Xiềng Xích Ngọt Ngào

Trước Sau

break

“Lời em nói là thật?” Hắn không rời mắt khỏi mặt cô — như đang xác nhận lời cô nói có bao nhiêu sự thật: “Em không phải vì muốn lấy lòng tôi... mà nói dối tôi đó chứ?”

Khuynh Nhi cười khổ, cô tự hỏi bản thân: mình trông không đáng tin vậy sao?

Mà cũng phải.

Hàn Hiếu Minh vốn dĩ đâu dễ tin người khác — nhất là cô — người luôn có thành kiến với hắn. Đột nhiên nói ra việc cô yêu mến hắn — không còn ghét hắn nữa — cô cảm thấy chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó thôi.

Để cứu mình, Khuynh Nhi không ngại phóng lao theo lao, đáp: “Dĩ nhiên là không rồi. Em làm sao có cái gan dám nói dối anh chứ!”

“Tốt!” Hàn Hiếu Minh cười lạnh, buông ra một chữ gần như đã tin tưởng hoàn toàn. Nhưng giây tiếp theo, giọng hắn không khỏi lạnh hơn, nói: “Vậy thì tôi sẽ thử hỏi Thừa Duệ xem... lời em nói... rốt cuộc có bao nhiêu sự thật?”

Lời vừa rơi vào tai, Khuynh Nhi không tài nào cười nổi. Mặt cô méo mó hệt như bánh bao được hấp với nhiệt độ quá cao — không còn tí nhựa sống nào nữa.

Xác nhận với Thừa Duệ? Điều này còn không phải thừa nhận từ nãy đến giờ cô ‘khoác lác’ rồi sao?

Hàn Hiếu Minh cũng cáo già quá rồi!

Thấy cô không phản ứng, Hàn Hiếu Minh cũng không nhìn cô nữa. Hắn chậm rãi dịch chuyển tầm mắt ra phía sau hai người — nơi Thừa Duệ đang đứng — chuẩn bị vạch trần màn kịch thiếu chuyên nghiệp của cô.

Môi hắn vừa có dấu hiệu hé ra, cả người Khuynh Nhi như ngồi trên đống lửa.

Cô không suy nghĩ được nhiều nữa, liều mạng vươn tay tóm lấy cà vạt trên áo hắn — dứt khoát kéo hắn xuống — rồi hôn vào má hắn một cái.

Chụt—

Nụ hôn vừa vặn khiến cho hai người đàn ông: “???”

Hàn Hiếu Minh bất động trong vài giây.

Còn Thừa Duệ — anh vẫn chưa kịp tiêu hóa một màn vừa rồi vì — quá sốc.

Phong Đồ Nhi — người vừa rồi còn kêu ca, kể xấu ‘Hàn Hiếu Minh’ với anh, giờ lại công khai ‘chiếm tiện nghi’ anh ta?

Không được rồi.

Anh nên đi uống cốc nước để bình tĩnh lại đã.

Thành công đánh lạc hướng hắn xong, cô buông cà vạt ra, ranh mãnh lùi lại sau vài bước.

Vừa lùi, cô vừa cười tươi, nói: “Anh trai à, anh không cần phải xác nhận nữa đâu. Bởi vì, nụ hôn này đủ để chứng minh em không lừa anh rồi.”

Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.

Khoảng cách giữa cô và hắn ngày càng xa, Khuynh Nhi cũng không cần diễn nữa, cô xoay người — chạy trối chết.

Nhưng—

Ngay lúc cô tưởng rằng mình cao bay xa chạy thành công, thì... cổ tay cô bất ngờ bị một lực mạnh tóm chặt — kéo ngược lại.

Khuynh Nhi chỉ kịp thét lên ‘Á’ một tiếng thất thanh trước khi bị hắn vác lên vai gọn ghẽ.

Giọng hắn đều đều, không rõ cảm xúc thật: “Nể tình nụ hôn vừa rồi, tôi có thể không chấp nhất việc em nói xấu tôi. Nhưng nếu em muốn nhờ vả người đàn ông khác giúp em trốn khỏi tôi, em nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa.”

Khuynh Nhi nghe thấy mà rùng mình.

Chân không chạm đất, cả người bị vác đến không biết phải giấu mặt đi đâu, cô tức giận đánh lưng hắn loạn xạ: “Hàn Hiếu Minh, anh mau thả tôi xuống! Ai cho anh cái quyền vô lý như vậy hả? Đồ bá đạo! Đồ không biết xấu hổ! Tôi sẽ kiện anh tội bắt cóc! Tội xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác!”

Thế nhưng—

Hàn Hiếu Minh không có bất kỳ phản ứng nào.

Hắn vờ không nghe thấy, thong thả nhấc chân, ngạo nghễ bước thẳng về phía chiếc Maybach đen bóng đang đỗ ở gần đó — trước vẻ mặt còn đang ngây ngốc của Thừa Duệ.

Cửa xe vừa mở ra, cô bị hắn nhét vào ghế lái phụ như một con mèo nhỏ. Khuynh Nhi còn chưa kịp phản kháng, thân thể của hắn đã bao phủ lấy cô, khóa chặt mọi đường thoát của cô.

Ngón tay thon dài của hắn lướt qua xương quai xanh cô, dù cách lớp vải dày, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận sự lành lạnh của hắn. Ngay khi dây đai an toàn áp xuống, âm thanh chốt khóa ‘tách’ vang lên một tiếng, giây phút đó cô đã biết — mình không thể nào trốn khỏi Hàn Hiếu Minh nữa rồi.

“Ngoan lắm!” Hắn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô — nơi đang không thể che đi sự uất ức, cưng chiều vén nhẹ sợi tóc ra sau tai của cô: “Ngoan như vậy... mới đúng là vật nhỏ của tôi chứ.”

Khuynh Nhi không hứng thú, bĩu môi: “Còn khuya!”

Hàn Hiếu Minh cười cười. Tay vừa thu về, hắn thong thả đặt lên khoảng trống trên ghế ngồi của cô, tâm trạng cực kì vui vẻ, nói: “Nụ hôn lúc nãy của em đúng lúc khiến tôi rất vui. Cho nên, cho dù em có thái độ gì với tôi, tôi cũng sẽ không tính toán với em. Bởi vì... lần này là em chủ động hôn tôi trước. Điều đó đủ để chứng minh... sớm thôi, em sẽ chủ động trong chuyện khác.”

Cô trừng mắt: “Biến thái!”

Hắn nhướng mày. Không phủ nhận, càng không ngại thừa nhận: “Tôi không phủ nhận. Nhưng cũng phải xem... người có thể làm cho Hàn Hiếu Minh này ‘cứng’ là ai đã.”

Cô nghẹn họng: “Anh—” 

“Được rồi. Đến trường thôi, bảo bối.” Dứt lời, hắn thu người, đóng cửa xe, rồi vòng qua ghế lái, ngồi vào.

Khoảnh khắc Hàn Hiếu Minh rũ mắt — gần như không chú ý đến cô mà cài dây an toàn. Bên ghế lái phụ, Khuynh Nhi liền tiến hành kế hoạch ‘đào tẩu’ lần thứ N.

Dây an toàn vừa được cô tháo ra, Khuynh Nhi như chim nhỏ sổ lồng — đẩy cửa xe thoát đi. Tuy nhiên, đáp lại cô chỉ là một tiếng ‘tách’ thật khẽ.

Chốt trung tâm hạ xuống — mọi thứ hoàn toàn bị khóa chặt.

Toàn thân Khuynh Nhi căng cứng ngay tại chỗ vì sốc.

Không phải chứ?

Hàn Hiếu Minh ra tay nhanh vậy sao?

Cô cắn môi, ấm ức liếc sang hắn.

Hàn Hiếu Minh lúc này hơi nghiêng người nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích: “Thử thoát khỏi tôi xem.”

Năm chữ nhẹ tênh nhưng vô cùng nguy hiểm.

Khuynh Nhi tối mặt xoay mặt đi, đầu bốc khói vì ức. Hai tay khoanh trước ngực, cô làu bàu: “Chỉ biết dùng thủ đoạn để bức ép người khác, chắc chỉ có anh làm được vậy mà thôi.”

Hàn Hiếu Minh nghe loáng thoáng cau mày: “Ai chỉ biết dùng thủ đoạn? Em nói thử xem nào?”

Khuynh Nhi giật thót, nói lí nhí: “Còn ai ngoài anh chứ!”

“Vậy sao?” Hàn Hiếu Minh cười khẽ, nhưng gương mặt đã đen như đáy nồi: “Vậy thì tôi sẽ để em biết, thế nào là dùng thủ đoạn để bức ép người khác.”

Vừa dứt câu, người hắn rướn thẳng về phía cô — rất nhanh rút ngắn khoảng cách giữa hai người — động tác nhanh như một trận cuồng phong không có dự báo trước.

Khuynh Nhi còn chưa kịp phản ứng, lưng ghế đã bị Hàn Hiếu Minh ấn xuống thấp.

Ghế ngả ra sau, cả người cô cứ như thế ngả theo — thuận tiện để hắn chèn ép cô bên dưới.

Hàn Hiếu Minh không cho cô cự tuyệt, trực tiếp cúi đầu, khóa chặt môi cô lại, mạnh mẽ đem lưỡi tách răng cô ra—

Đầu lưỡi hắn xâm nhập sâu vào khoang miệng cô, bá đạo quấn lấy lưỡi mềm mại của cô, càn quét sạch sẽ từng tấc hương vị ở trong đó.

Hắn hôn sâu.

Mạnh bạo.

Trừng phạt đan xen ghen tuông dằn vặt đang đốt cháy lòng hắn.

Mỗi lần cô giãy giụa, đẩy hắn, đánh hắn, hắn càng siết chặt cô không buông, hôn sâu đến khi cô rên rỉ tê dại.

Cô nhóc này, ngoài mặt luôn tỏ ra mình đã chấp nhận hắn, yêu thích hắn — nhưng sau lưng lại âm thầm toan tính.

Cô rốt cuộc xem hắn là gì chứ?

Là kiểu người dễ bị cô chơi đùa? Muốn tìm là có, muốn vứt liền không thương tiếc sao?

Hắn không phải loại người dễ thôn tính như vậy.

Cô muốn lợi dụng hắn, vậy thì... hắn sẽ để cô biết được cái giá phải trả cho sự lợi dụng hắn là gì.

“Ưm… Hàn Hiếu Minh… đừng mà…” Khuynh Nhi giật nảy người, cánh môi hé mở bật ra một tiếng rên khẽ đầy kinh hãi. Âm thanh nhỏ mềm như mèo con, pha lẫn run rẩy và cầu xin: “Ưm... đừng... đừng...”

Thế nhưng, người đàn ông phía trên lại chẳng có ý định dừng tay. Ngón tay thon dài của hắn dừng lại nơi đùi non mềm mại, khe khẽ áp vào mặt trong đùi, cách lớp vải mỏng tanh mà vuốt ve cẩn thận.

Cảm giác nóng ẩm xen lẫn lạ lẫm từ tay hắn tỏa ra, gần như khiến cho mạch máu dưới da cô bốc cháy.

Mỗi nơi hắn lướt qua, dù môi hay bên dưới, tất thảy đều kích thích lấy cô, ý thức cô càng vì thế tán loạn.

Rõ ràng cô không thích hắn.

Không muốn cùng hắn ta dây dưa.

Tại sao càng tránh, cô lại bị cuốn vào hố sâu như thế?

Khoang xe vốn yên tĩnh ban đầu, giờ chỉ còn lại những âm thanh ướt át pha lẫn tiếng thở dốc dồn dập.

Không biết qua bao lâu, Hàn Hiếu Minh cuối cùng cũng dừng lại.

Một sợi chỉ bạc ướt át kéo dài mảnh như tơ giữa hai đôi môi, phản chiếu ánh sáng mờ trong xe càng thêm phần mờ ám.

Hàn Hiếu Minh không rời đi, chỉ nhìn cô như chiêm ngưỡng một bức tranh hoàn mỹ, đáy mắt lộ rõ vẻ cưng chiều vô độ: “Môi bị tôi hôn đến mức đỏ hết rồi, thật sự không sao chứ?”

Khuynh Nhi ấm ức đánh mắt sang nơi khác, không trả lời một chữ.

Hàn Hiếu Minh không trách cô, trong cổ họng bật ra tiếng cười khẽ: “Muốn giận cũng được. Muốn mắng cũng được. Nhưng em tuyệt đối đừng quên, chúng ta vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu. Mà các cặp đôi khi tìm hiểu nhau... hôn nhau cũng không có gì lạ.”

Cô trừng mắt quay lại: “Tôi rõ ràng không tình nguyện.”

Hắn cười cười, giọng nói chậm rãi như đang muốn dụ dỗ: “Nhưng vừa rồi... em đang rất hưởng thụ không phải sao? Nhất là khi... tôi tác động bên dưới.” Vừa nói, đầu ngón tay hắn vuốt ve mặt trong đùi cô, ma sát từng chút một, ý vị sâu xa đến mức khiến người ta run rẩy: “Nhớ kỹ. Nếu em dám nuốt lời, tôi sẽ để em biết, thế nào là cảm giác bị đàn ông chiếm đoạt.”

Khuynh Nhi không muốn tiếp tục nghe, cô theo bản năng đẩy mạnh vào ngực hắn. Nhưng trước khi tay cô chạm đến, Hàn Hiếu Minh đã chủ động thu tay khỏi đùi cô, dứt khoát kéo ghế lái phụ trở về vị trí như ban đầu.

Thu người về ghế lái, hắn không nói gì thêm mà chỉ liếc nhìn khuôn mặt ấm ức của cô thông qua gương chiếu hậu.

Cô bé ấy...

Vành mắt đỏ hoe, môi sưng đỏ, thi thoảng còn cắn vào môi dưới... Trông vừa đáng thương, vừa không thể ngừng việc chạm đến được.

Cô ghét hắn. Hắn biết.

Không muốn nhìn thấy hắn. Hắn biết.

Muốn cô chấp nhận hắn sớm hơn. Thuộc về hắn sớm hơn. E là phải cần có rất nhiều thời gian. Hơn hết, hắn nên nhẫn nại từng chút một.

Im lặng hồi lâu, Hàn Hiếu Minh cuối cùng cũng lên tiếng: “Lần tới, em nên ngoan ngoãn mà phối hợp với tôi một chút. Nói không chừng... tôi sẽ dừng sớm hơn lần này.”

Khuynh Nhi bên ghế lái phụ nghe xong không nhịn được liếc hắn ta một cái. Nhưng cô không nói gì, cũng không cãi lại như mọi khi, chỉ lặng lẽ siết nắm tay thành quyền.

Muốn cô ngoan ngoãn phối hợp? Hắn ta nghĩ mình là ai chứ? Vừa bá đạo, vừa ngang ngược, lại vừa... biến thái. Cô còn lâu mới bị hắn thu phục.

Tìm hiểu sao?

Hắn cứ đợi đấy!

Rất nhanh thôi, cô sẽ khiến hắn phải bỏ cuộc.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc