Thừa Duệ giật mình quay người lại. Mắt anh khẽ cụp xuống, hàng mi dài rủ nhẹ, nhìn vào bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy ống tay áo mình. Trong thoáng chốc, ánh nhìn anh mềm đi một nhịp.
Anh ngước lên, đôi mắt ôn hòa rơi trên khuôn mặt cô gái nhỏ đối diện.
Giọng anh nhã nhặn, nhưng lại mang theo một chút bất đắc dĩ: “Tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh một chút.” Vừa nói, anh vừa khéo léo kéo tay cô rời khỏi tay áo mình. Động tác mềm mỏng, hoàn toàn không có nửa phần thô bạo. Tuy nhiên, ngữ khí lại khách sáo vạn phần: “Không biết tiểu thư và Hàn thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Khuynh Nhi khẽ bĩu môi một cái. Vành mắt cô ửng hồng, ông mi cong run run — nhìn qua trông chẳng khác nào một con thỏ nhỏ vừa bị sói bắt nạt.
Cô hít sâu một hơi, giọng nói mang theo nức nở, như thể chỉ cần anh hỏi thêm một câu nữa thôi là nước mắt cô sẽ lập tức rơi xuống: “Còn xảy ra được chuyện gì nữa chứ! Tất nhiên là chuyện tôi bị Hàn Hiếu Minh bắt nạt rồi.” Cô càng kể càng ấm ức: “Con người của anh ta cục súc lại vô vị. Lúc nào cũng muốn đàn áp tôi, rõ ràng không phải người tốt mà.”
Thừa Duệ nghe xong mà chỉ biết im lặng.
Một bên là tiểu tổ tông siêu quậy. Một bên là đại ma vương gai góc trên thương trường. Phu nhân muốn bọn họ trở thành người một nhà trong khoảng thời gian ngắn, e là không đơn giản như vậy.
“Thừa Duệ...” Giọng nói mềm mại rất nhanh kéo anh về thực tại. Thừa Duệ còn chưa kịp phản ứng, Khuynh Nhi đã lập tức nhào đến, hai tay túm lấy tay áo anh. Đôi mắt cô tròn xoe, trong veo lấp ló vẻ nài nỉ: “Dù sao lát nữa tôi cũng phải đi học… Anh có thể nào, đưa tôi đến trường sớm hơn một chút có được không?”
“Đến trường ngay bây giờ ạ?” Thừa Duệ hơi hạ mày.
Không phải kinh ngạc đơn thuần nữa, mà là vô cùng kinh ngạc.
Hiện nay chỉ mới sáu giờ kém năm phút. Từ nhà đến trường lại không xa, cô ấy đâu cần phải sốt ruột đến thế?!
Hơn nữa, trước đây mỗi khi nói đến đi học, cô ấy đều viện lý do để trốn đi. Thậm chí, không ít lần còn giả bệnh cúp học, vì sao bây giờ lại năng nổ như vậy?
Thật sự đã nghĩ thông? Hay đang muốn tránh mặt người nào đó?
Khuynh Nhi chớp chớp mắt, chắc nịch như đinh đóng cột, đáp: “Phải đó. Nói thế nào đi nữa hôm nay cũng là ngày đầu tiên tôi nhận lớp, làm quen môi trường mới. Anh cũng không muốn nhìn thấy tôi đến muộn bị phạt mà phải không?”
Thừa Duệ gật đầu, anh không phản bác: “Dạ phải.”
“Vậy thì đúng rồi! Anh mau đưa tôi đến trường đi!” Cô thuận nước đẩy thuyền.
Thừa Duệ thoáng do dự, ngắt quãng: “Nhưng mà—”
Khuynh Nhi cau mày không hài lòng: “Nhưng mà cái gì chứ?”
Thừa Duệ không đáp ngay, chỉ nhìn cô một lúc như thể đang đánh giá gì đó.
Hồi lâu, anh mới lên tiếng đáp, trong mắt lộ rõ vẻ áy náy: “Xin lỗi tiểu thư, chuyện này Thừa Duệ không dám tự quyết định đâu ạ ”
“Gì chứ? Không phải trước đây anh vẫn đưa tôi đến trường sao?” Khuynh Nhi bức xúc, hai bên nắm tay siết chặt lại thành quyền.
“Tiểu thư nói không sai.” Thừa Duệ khẽ gật đầu, không phủ nhận lời cô, càng không quên khẳng định: “Chỉ là… hiện giờ có một chút thay đổi.”
“Thay đổi?” Khuynh Nhi siết chặt nắm tay hơn, các khớp ngón tay cô trắng bệch: “Thay đổi cái gì chứ? Anh nói cho rõ đi!”
Thừa Duệ nhìn cô mỉm cười nhạt, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ phức tạp vì nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
Phong Đồ Nhi bướng bỉnh như vậy, nếu cô biết được sự thay đổi này liên quan đến người đó. Cô ấy có chấp nhận được không? Có phát tiết hay không?
Bỏ đi.
Dù gì cô cũng sẽ biết được. Chi bằng... biết sớm hơn một chút.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Thừa Duệ liền trả lời: “Bởi vì Hàn thiếu gia đã về. Cho nên phu nhân đã đặc biệt căn dặn, từ nay việc đưa đón cô đi học, cũng như về nhà… tất cả đều sẽ do Hàn thiếu gia có toàn quyền quyết định. Chính vì vậy, tôi mới nói mình không dám tự ý quyết định. Mong tiểu thư thông cảm.”
BÙM—
Trong đầu Khuynh Nhi vang lên một tiếng nổ chát chúa.
Toàn thân cô cứng đờ, mắt mở to hết cỡ.
Cái quái gì thế này? Cô không nghe nhầm chứ?
Hàn Hiếu Minh sẽ đưa đón cô sắp tới? Không phải Lý Thừa Duệ? Hơn nữa... anh ta còn được chính mẹ cô cho phép?
Cmn, đùa cô sao?!
Sao lại có chuyện hoang đường đến như vậy?
Mẹ cô rõ ràng rất minh mẫn, tại sao bà lại có thể giao cô cho Hàn Hiếu Minh chứ?!
Rốt cuộc anh ta đã giở trò gì rồi?!
Không được.
Kể từ bây giờ trở đi, cô phải tránh Hàn Hiếu Minh càng xa càng tốt, tuyệt đối không để anh ta lợi dụng nữa. Nếu không, cô chắc chắn sẽ phát điên lên mất.
Muốn cô tìm hiểu anh ta cái gì đó ư? Anh ta nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.
Khuynh Nhi lần nữa tóm lấy tay Thừa Duệ. Nhưng không phải dáng vẻ cau có, không hài lòng, mà là dáng vẻ đáng thương, khiến cho người ta không thể dứt ra được.
Giọng cô mềm mại, nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua: “Thừa Duệ, anh đừng như vậy có được không? Tôi biết anh là người tốt, cũng rất hiểu lý lẽ. Không những anh tuấn, tiêu sái mà anh còn dịu dàng, hiểu thấu lòng người. Anh chắc chắn sẽ không... đứng nhìn tôi bị bắt nạt mà không cứu vớt có đúng không?”
Thừa Duệ hé miệng định nói gì đó thì bị cô chặn lại.
Vừa nói, cô vừa lay lay cánh tay anh, ánh mắt lấp ló vẻ tội nghiệp giống như một con thỏ nhỏ vừa mới bị bắt nạt: “Hàn Hiếu Minh không tốt như anh đã thấy đâu. Anh ta không chỉ hung dữ mà còn quản lý tôi rất chặt, luôn luôn ép tôi phải nghe theo chỉ thị của anh ta. Thật không biết anh ta khi nào thì về London nữa.”
“Tiểu thư—” Lần thứ hai, Thừa Duệ bị Khuynh Nhi chặn lại.
Giọng cô không cao, không phản cảm, nhưng lời lẽ vừa vặn đâm bị thương người khác: “Thừa Duệ, tôi biết anh đối với tôi tốt nhất, cũng biết anh luôn chiều theo sở thích của tôi nhất. Hàn Hiếu Minh gì đó nếu so với anh, quả thật khác một trời một vực. Anh nói có phải không?”
“…”
Thừa Duệ càng nghe càng cảm thấy đen mặt.
Vừa hận không thể bịt miệng cô, vừa hận không thể chui xuống đất lập tức.
Mấy lời này cô có thể nói, nhưng anh hoàn toàn không dám nghe chút nào.
Nếu để ai trong dinh thự này nghe thấy, hoặc để Hàn Hiếu Minh biết được — anh chắc chắn sẽ bị anh ta lột da mất.
“Thừa Duệ, anh làm sao vậy? Tôi nói đúng đến anh cảm động mà sắp khóc rồi sao?” Khuynh Nhi ngây ngô hỏi, cô còn không quên tự tán thưởng bản thân — về khoản biết xu nịnh người khác.
Chỉ là—
Thừa Duệ không hề cảm động một chút nào. Ngược lại, anh đang không biết những ngày sắp tới của mình sẽ sống thế nào nữa.
Bởi vì.
Hàn Hiếu Minh đã thật sự xuất hiện. Trên người hắn tỏa ra một luồng sát khí vô cùng mạnh, không chỉ đơn giản nuốt chửng người đối diện, mà đến cả xương có khi cũng không còn một mảnh.
Sống lưng Thừa Duệ trong bất giác lạnh toát. Cả người anh cứng đờ, đồng tử co rút lại — như thể vừa đối mặt ác quỷ — hoàn toàn không có thời gian cảnh báo Phong Đồ Nhi dù một giây ngắn ngủi.
Cô vẫn ngây thơ không biết nguy hiểm đang đến gần, càng nói càng hăng say: “Tôi biết anh cũng có cùng suy nghĩ với tôi mà. Thật sự mà nói thì, Hàn Hiếu Minh—”
Khuynh Nhi chỉ kịp kêu lên ‘Á’ một tiếng trước khi bị kéo về phía sau, toàn thân đâm vào một thứ gì đó rất vững chãi.
Còn chưa nhận định thứ mình va phải là thứ gì, eo cô đã bị đối phương khóa chặt bằng cánh tay rắn rỏi.
Mùi hương gỗ xen lẫn hương bạc hà xộc thẳng vào mũi — quen thuộc đến mức khiến Khuynh Nhi rùng mình.
Là anh ta.
Hàn Hiếu Minh.
Cô thật sự xong rồi.
Vừa rồi cô nói nhiều như vậy, lại còn dùng lời lẽ không tốt, anh ta liệu có nghe thấy không?!
Khuynh Nhi nuốt nước bọt một cái. Cô hơi dịch người ra, rướn eo cố tránh né, nhưng cánh tay kia vẫn giữ chặt lấy hông cô, kiên quyết không buông tha đến cùng.
Khuynh Nhi hơi đen mặt cảm thán: không xong rồi, thật sự không xong rồi.
Hai giây sau, cô mới dám đưa mắt nhìn lên Hàn Hiếu Minh phía trên, nặn ra một nụ cười méo mó: “Ha, anh trai... Anh tắm nhanh vậy ạ?”
“Ừ!” Hắn đáp gọn.
Khuynh Nhi ngay lập tức: “…”
Ừ là sao? Là nghe hay không nghe? Là giận hay không giận?
Khuynh Nhi hơi chột dạ, muốn hỏi thẳng hắn nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu: “Tắm nhanh quá... có khi không sạch lắm đâu ạ!”
Nói xong, cô hận mình không thể chui xuống đất lập tức. Ngay cả Thừa Duệ đang đứng phía sau cũng không biết nên cứu cô thế nào.
Phong Đồ Nhi. Cô đâu cần ‘hài hước’ như vậy chứ? Cô còn chê người ta chưa nghe cô kể xấu đủ nữa sao?!
“Em đang quan tâm tôi?” Hắn hỏi. Ánh mắt sâu hun hút, lạnh như nước hồ đóng băng giữa đêm đông. Đôi đồng tử đen thẳm ấy như chứa đựng từng đợt sóng ngầm, chỉ cần bất cẩn một chút, cô cũng có thể bị cuốn trôi đến tan xác: “Vậy tôi có nên... để em tự tay kiểm tra ‘sạch’ hay ‘không sạch’ không?”
Khuynh Nhi méo xệch miệng, đáp lại: “Không... Không cần.”
“Vậy sao?” Hắn nhướng mày.
Cô gật đầu như bửa củi, không dám dây dưa: “Phải! Phải! Phải!”
“Vậy thì...” Giọng hắn khàn khàn, chậm rãi vang lên bên tai cô, thấp và trầm đến mức xương sống cô nhũn ra: “Vừa rồi khi không có tôi ở đây, em... đã nói gì về tôi với Thừa Duệ vậy? Có phải... lại đang kể xấu tôi hay không?”
Khuynh Nhi, Thừa Duệ ngay lập tức: “...”
Nghe rồi? Hàn Hiếu Minh nghe thật rồi? Tại sao trông anh ta lại bình tĩnh như vậy? Có khi nào là đang tung hỏa mù hay không?
Trước hết.
Cô nên bình tĩnh đã.
Khuynh Nhi khẽ chớp mắt mấy cái, trưng ra bộ mặt vô ‘số’ tội hết mức, đồng thời không quên nặn ra một nụ cười tươi rói.
Vừa nói, cô vừa liều mạng vuốt vuốt lồng ngực hắn, như thể đánh lạc hướng sự chú ý của hắn: “Anh trai à, em làm gì có gan dám nói xấu anh chứ!” Cô cười ngoan ngoãn, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Em chỉ đang khen anh với anh Thừa Duệ thôi a~”
Hàn Hiếu Minh nhíu mày: “Khen tôi?”
Cô khẳng định: “Dạ phải. Em khen anh rất nhiều đó ạ.”
“Thật sao?” Hắn nhấn giọng, đầu hơi cúi thấp nhìn xuống cô, bóng người gần như bao trùm lấy cô hoàn toàn.
“Thật chứ ạ!” Cô gật đầu lia lịa, mặt mũi đầy vẻ ‘thành khẩn vô tội vạ’.
Thừa Duệ đứng phía sau chỉ còn biết thở dài, cảm thán: Đúng là nói dối như cuội mà!
“Vậy không biết em... rốt cuộc đã khen tôi những gì?” Hắn không buông tha, lại hỏi.
Khuynh Nhi thoáng nhìn ánh mắt sắc lẻm kia mà ân hận muốn tàng hình lập tức.
Cô cười trừ, rồi cũng linh hoạt đáp lại hắn: “Em nói... anh không những anh tuấn, tiêu sái mà còn rất chu đáo, tốt bụng. Được làm người một nhà với anh, thật sự là diễm phúc của em.”
“Còn gì nữa?”
Cô mím môi, thoáng lúng túng mở miệng: “Còn... em đặc biệt không muốn anh quay về London. Muốn anh... ở lại Bắc Kinh này.”
Nghe đến đây, Hàn Hiếu Minh mỉm cười — một nụ cười đẹp như ánh ban mai, nhưng cô không rõ là hắn vui thật, hay đang dè bỉu cô bịa chuyện kém cỏi.