“Không giống chỗ nào?” Hắn ép sát hơn, đầu hơi nghiêng, ánh mắt khóa chặt lấy cô, như thể chỉ cần cô dám nói sai một câu, hắn sẽ lập tức nuốt chửng cô ngay tại chỗ.
Cô lúng túng, khóe môi run run: “Tôi—”
“Nói!” Hắn ép hỏi, giọng điệu bức người, khiến Khuynh Nhi càng thêm hoảng loạn.
Cô hít sâu, nhắm mắt, rồi lớn giọng: “Tôi không thích anh!”
Hàn Hiếu Minh chớp mắt, ánh sáng trong mắt trở nên u tối, cả người toát ra hơi thở đầy nguy hiểm.
Hắn kiềm chế cảm xúc, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: “Tiếp tục.”
Khuynh Nhi căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng chống lại áp lực từ hắn: “Anh bá đạo, nghiêm khắc, không nói lý lẽ, lại còn rất háo sắc. Tôi—”
“Sợ rồi?” Hàn Hiếu Minh bất ngờ cắt ngang.
Khuynh Nhi mím môi, không trả lời. Nhưng ánh mắt lấp lánh rõ ràng đã tố cáo sự dao động của cô.
Hàn Hiếu Minh thuận nước liền đẩy thuyền: “Khuynh Nhi, em chưa tìm hiểu tôi đã vội đánh giá tôi là người không tốt. Vậy theo em, thế nào mới xứng đáng là người đàn ông của em?”
Cô cứng họng, ánh mắt né tránh: “Tôi... vẫn chưa nghĩ ra.”
Hàn Hiếu Minh cười nhạt, bàn tay trên eo cô chậm rãi siết nhẹ, giọng nói trầm khàn mang theo chút khiêu khích: “Vậy em thử nói xem, đàn ông nếu không có khả năng khiến người phụ nữ của mình thỏa mãn, hắn ta có xứng làm người đàn ông của em không?”
“!!!”
Mặt Khuynh Nhi lập tức đỏ bừng, tai cô nóng rực, cả người tê cứng như tượng.
Hắn... hắn...
Hắn nói cái quái gì vậy?!
“Thả tôi ra... Tôi sắp muộn học rồi!” Cô hoảng loạn đẩy hắn, muốn hắn buông cô ra, nhưng đổi lại chỉ là một cái ôm chặt chẽ.
Hàn Hiếu Minh không nói gì, chỉ bất ngờ cúi đầu, hôn xuống.
“Ưm—” Khuynh Nhi mở to mắt, cả người cứng đờ.
Hàn Hiếu Minh.
Hắn ta... lại nuốt lời mà hôn cô?!
Đồ khốn!
“Ưm—” Khuynh Nhi giãy giụa trong bất lực, mỗi động tác đánh đấm của cô với hắn chẳng khác nào châu chấu đấu với xe, cơ bản không có tác dụng nào.
Nụ hôn này không vội vã, không bá đạo, không cường thế, cũng không hề chiếm hữu như trước đây, mà chỉ đơn giản là sự kiên nhẫn, cưng chiều cùng chút vị dụ dỗ quen thuộc.
Hắn chậm rãi chiếm lấy hơi thở của cô, từng chút, từng chút một dỗ dành, cho đến khi cô hoàn toàn mềm nhũn trong lòng hắn.
Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng đầu óc dần trở nên trống rỗng, cả người tê dại như vừa có một luồng điện chạy qua.
Lòng bàn tay cô đặt trên ngực hắn không còn chút sức lực, so với việc đẩy hắn, hiện nay cô chỉ có thể bấu víu vào đó không để mình ngã quỵ.
Mãi đến khi cảm nhận được hô hấp cô hỗn loạn, Hàn Hiếu Minh mới buông tha cho cô, chậm rãi kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
Khuynh Nhi cảm thấy đầu óc mình choáng váng, toàn thân mềm nhũn như sợi bún, chỉ có thể bám trụ vào vai hắn, từng hơi thở gấp gáp phả lên cổ áo hắn.
Hàn Hiếu Minh nhìn dáng vẻ ủy khuất — trông giống như đang chịu thiệt thòi này của cô, đôi mắt hắn mấp máy ý cười nhẹ.
Là bất lực.
Là cưng chiều.
Cũng là chua xót.
Rõ ràng khi ngủ còn vô bám hắn không buông, vòi vĩnh, nũng nịu muốn hắn ôm kia mà... tại sao chỉ vừa tỉnh lại đã hoàn toàn trở mặt?
Cô ghét hắn.
Kháng cự hắn.
Còn tránh hắn như tránh loài hổ dữ.
Hắn nên làm gì với cô đây?
Trực tiếp chiếm đoạt, biến cô trở thành người của hắn?
Không được.
Cô sẽ càng ghét hắn.
Buông tay cô?
Không được.
Người không sống được chắc chắn vẫn là hắn.
Phong Đồ Nhi.
Nếu được hỏi.
Tôi rất muốn hỏi em.
Vì sao em lại dày vò tôi như vậy?
Vươn tay vuốt ve đôi môi cô, giọng hắn trầm thấp, dịu dàng nhưng lại xen lẫn sự cưng chiều, trêu chọc: “Lần nào cũng bị tôi hôn đến mức phải thở dốc như vậy, thế mà em vẫn không biết cách ngoan ngoãn. Phong Đồ Nhi, tôi đang nghĩ, em có phải cố tình muốn tôi hôn hay không?”
“Tôi không có lưu manh giống như anh!” Cô tức giận quay mặt đi, đôi má hồng lên vì hổ thẹn.
Hàn Hiếu Minh bỗng nheo mắt, ánh nhìn vừa nguy hiểm, vừa thú vị: “Ồ? Có người vẫn còn cứng miệng nhỉ? Đang muốn tôi hôn thêm đấy à?”
Cô quay phắt lại, trừng mắt với hắn: “Đồ dê cụ!”
Hàn Hiếu Minh: “...”
Dê cụ? Con nhóc này... lại dám mắng hắn?
“Thả tôi ra, tôi muốn đi học!” Cô giãy giụa, nhưng ngay lập tức bị hắn kéo trở lại, dễ dàng như bế một chú mèo con nhỏ.
Hàn Hiếu Minh hơi nghiêng đầu, áp sát vào hõm cổ của cô, hơi thở nóng rực lướt nhẹ trên làn da non nõn. Ngón tay hắn tinh nghịch kéo cổ áo đồng phục của cô, dịch xuống thấp một chút.
“Đừng—” Cô hoảng, tay chặn bàn tay hắn, mặt đỏ bừng.
Hắn khẽ cười: “Đừng cái gì?”
“Tôi phải đi học, anh đừng—” Cô lắp bắp, không nói ra hết câu.
“Bảo bối nhà chúng ta sợ bạn học nhìn thấy?” Giọng hắn tà mị nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng khó cưỡng.
“Đồ đểu cáng!” Đầu Khuynh Nhi bốc khói.
“Hmm... Em còn dám mắng tôi?” Hắn nhướng mày, ánh mắt nguy hiểm lướt qua cổ trắng nõn của cô, chẳng khác gì loài sói đang khao khát con mồi: “Tôi có nên... để lại đây... vài dấu vết hay không?”
“Đừng mà!” Khuynh Nhi sợ đến mức co rụt người lại, né tránh nhưng vô ích.
Hàn Hiếu Minh ép cô phải đối mặt với hắn, nhìn thẳng hắn. Khí thế bức người, cực kỳ khiếp đảm: “Vậy thì em hứa đi!”
Cô chớp mắt, có cảm giác không lành: “Hứa... Hứa cái gì?”
“Hứa... sẽ tìm hiểu tôi. Không phải với danh nghĩa là em gái của tôi, mà là... người phụ nữ của tôi. Người phụ nữ duy nhất của Hàn Hiếu Minh này.” Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng, nhưng từng chữ hắn thốt ra đều như một chiếc hố không đáy.
Tối tăm.
Sâu hoắm.
Không có bất kỳ lối thoát nào.
Cô buộc phải nhảy vào.
Bằng không.
Người đàn ông này sẽ trực tiếp giúp cô làm điều đó.
Không có lựa chọn.
Không có thương lượng.
Không có đường lui.
Khuynh Nhi khựng lại, mâu thuẫn hiện rõ trong đôi mắt to tròn.
Cô... thực sự không muốn!
Nhưng nếu không đồng ý, hắn ta nhất định sẽ...!
“Thế nào? Em không đồng ý?” Hắn nhẹ giọng cười khẽ, cố tình kề sát xương quai xanh của cô: “Vậy tôi đành...”
“Được! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!” Khuynh Nhi cuống quýt hét lên, lập tức thỏa hiệp mà không cần suy nghĩ thêm gì nữa.
Nghe được lời muốn nghe, Hàn Hiếu Minh cười hài lòng: “Ngoan!”
Rất nhanh, một nụ hôn ẩm nóng rơi xuống trán Khuynh Nhi, hành động diễn ra nhanh đến mức cô chưa kịp tiêu hóa.
Trong khi cô còn ngây ra đó, Hàn Hiếu Minh đã chủ động chỉnh lại cổ đồng phục cho cô, sau đó búng trán cô một cái: “Xuống nhà chờ tôi. Tôi tắm xong sẽ đưa em đến trường.”
Khuynh Nhi giật mình.
Cô bĩu môi, muốn bật lại cô không cần, cô có thể tự đi đến trường được. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, cộng với loạt hành động không đứng đắn vừa rồi, cô lập tức yên phận, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại hắn.
Hàn Hiếu Minh nới lỏng tay để cô vùng ra. Khuynh Nhi thoát khỏi, cô chạy đi trối chết, không dám nán lại đó nửa bước.
Hàn Hiếu Minh không nói gì, chỉ chậm rãi giương mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia, khóe môi lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp.
Mười ba năm.
Phong Đồ Nhi. Đã đến lúc tôi phải giành em trở về rồi.
Gara Phong Vũ nằm ở sân sau biệt thự. Rộng rãi, sáng choang.
Trong gara, Thừa Duệ — trợ lý của mẹ cô như thường lệ cẩn thận kiểm tra lại chiếc xe Audi đen của bà.
Hôm nay, anh mặc sơ mi xanh đơn giản, tay áo xắn cao lộ cổ tay thon dài, rắn rỏi. Dáng người cao ráo, thanh lịch, nụ cười ấm áp luôn lộ rõ trên môi... Điển trai đến mức mọi cô gái sa ngã.
Đáng tiếc.
Khuynh Nhi hôm nay chẳng còn sức tán thưởng anh như mọi hôm nữa. Vừa trông thấy anh, cô lập tức lao đến, hai tay túm chặt tay áo Thừa Duệ hệt như túm được phao cứu sinh cho mình.
Giọng cô gấp gáp trông thấy rõ: “Thừa Duệ! Thừa Duệ! Anh ở đây thì tốt quá rồi! Anh mau đưa tôi đến trường có được không? Hàn Hiếu Minh — anh ta sắp nuốt sống tôi rồi!”