Khuynh Nhi căng thẳng như ngồi trên đống lửa. Cô đứng im tại chỗ, nhìn người đàn ông trước mặt mà tràn đầy cảnh giác.
Hắn ta đang vô cùng khó ở, cô mà lại gần chả khác nào dâng thịt lên miệng hổ, cô không điên đến thế.
“Vật nhỏ, em lại đây.”
Khuynh Nhi ngay lập tức: “…”
Khoan đã!
Ai đó nói cô biết có chuyện gì xảy ra đi được không?
Hàn Hiếu Minh gọi cô là “vật nhỏ”?!
“Đừng... có mà gọi tôi như vậy!” Khuynh Nhi cảnh giác, cực kỳ cảnh giác: “Ai là vật nhỏ của anh chứ?!”
Cô không thân với hắn.
Càng không muốn dính dáng, đừng tùy tiện dụ cô.
Nhưng Hàn Hiếu Minh không giận. Hắn chậm rãi nhướng mày, chủ động dang hai cánh tay ra, muốn ôm cô vào lòng.
Khuynh Nhi: “!!!”
Cái dáng vẻ này của hắn sao lại vừa nguy hiểm vừa vô liêm sỉ thế này chứ!
Khuynh Nhi theo quán tính lắc đầu, cảnh giác lùi về sau một bước: “Tôi… Tôi phải đi học rồi, không nói với anh nữa!”
Tay cô nắm chặt tay nắm cửa phía sau, vừa định dứt khoát xoay người cao bay xa chạy thì nghe hắn thốt lên: “Tối qua...”
Khuynh Nhi: “!!!”
Chờ đã.
Hắn ta lại muốn giở trò quỷ gì vậy?!
Hắn vậy mà lại đem chuyện cô ngủ cùng hắn tối qua ra đe dọa cô sao?!
Con người này tại sao chỉ biết mỗi chiêu hèn hạ này?!
Uổng công cô vừa rồi còn suýt xoa khen hắn anh tuấn, tiêu sái...!
Phong Đồ Nhi.
Cô điên rồi!
Cô không cần hắn nhắc!
Cô không muốn nhớ đến!
“Anh rốt cuộc muốn gì?” Khuynh Nhi đề phòng nhìn hắn hỏi.
Cô không tin nổi tên đàn ông này lại có thể mặt dày đến thế!
“Chỉ muốn em lại đây với tôi thôi, không có ý gì khác.” Hàn Hiếu Minh chậm rãi nhướng mày, giọng nói trầm thấp.
Khuynh Nhi nheo mắt, đôi tay siết chặt, nghiến răng cảnh cáo: “Nếu tôi lại, anh tuyệt đối không được giở trò, cũng không được lấy chuyện tối qua ra uy hiếp tôi đấy!”
Hàn Hiếu Minh gật đầu, giọng nói chắc chắn: “Tôi hứa với em.”
“Được rồi!” Cô gật đầu, nhưng vẫn muốn ép hắn lập khế ước không để hắn đổi ý: “Nếu anh nuốt lời, anh sẽ là cún con.”
Nghe đến đây, Hàn Hiếu Minh mỉm cười, ánh mắt đầy ý vị sâu xa, nhưng giọng điệu lại chân thành đến người ta kinh ngạc: “Không những là cún con, tôi còn là con lợn mập mạp xấu xí nữa!”
Khuynh Nhi: “...”
Cô nửa tin nửa ngờ, đắn đo suy nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn nhấc chân di chuyển về phía hắn.
Dưới ánh mắt tràn đầy cảnh giác của bảo bối, Hàn Hiếu Minh không khỏi cười bất lực trong lòng.
Nha đầu này ngoài mặt tin tưởng hắn, thật ra đều là nói suông cả!
Con bé vẫn luôn đề phòng hắn, tạo khoảng cách với hắn, thậm chí không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào đến gần.
Hắn — một người đàn ông vốn lạnh lùng, kiêu ngạo, không từ thủ đoạn đạt được thứ mình muốn. Thứ mà hắn muốn có, người khác không tiếc cung kính dâng tận tay cho hắn, hắn chưa từng phải van nài ai bất kỳ một điều gì.
Ngược lại, chỉ riêng cô nhóc này... Hắn. Một kẻ có thừa quyền lực lại trở nên hèn mọn như thế chứ?!
Hắn không cam tâm.
Nhưng... Hắn không thể làm cô chạy mất được.
Có câu nói: cẩn tắc vô áy náy, hắn có thể chờ cô.
Hàn Hiếu Minh không vội, không nôn nóng, hắn ta chỉ yên lặng quan sát cô gái nhỏ của mình.
Từng bước cô di chuyển, từng biểu cảm trên khuôn mặt của cô, hắn đều ghi nhớ thật kỹ từng chi tiết.
Cách hắn hai bước, Khuynh Nhi dừng lại. Từ khoảng cách này, cô có thể nói rõ ràng với hắn mà không sợ gì cả. Nếu hắn ta có hành động gì khác, cô cũng có thể chạy.
Quá tuyệt!
Dĩ nhiên, hắn biết được điều này, ánh mắt hắn nhìn cô càng trở nên thâm thúy.
Tránh hắn?
Cô còn non lắm!
Hàn Hiếu Minh cười nguy hiểm, cố ý buông ra giọng dụ dỗ: “Ngoan, lại gần với tôi hơn một chút.”
Khuynh Nhi nghiến răng.
Cô rõ ràng đã giữ lời hứa đi lại rồi, sao hắn còn giở trò này chứ?!
Mà cái điệu bộ này của hắn lại không hề đơn thuần một chút nào, chắc chắn có âm mưu gì khác!
Khuynh Nhi cắn môi, phân vân đến mức siết chặt váy đồng phục nhàu nhĩ.
Cô không muốn lại, nhưng nếu cô không chịu lại gần, hắn ra nhất định không buông tha cho cô!
Ba giây trôi qua, Khuynh Nhi quyết định liều một phen, chậm chạp nhích lên trước một bước.
Vẫn còn có khoảng cách, cô cao giọng nói thẳng: “Có gì thì anh nói nhanh đi, tôi còn phải đi học.”
Hàn Hiếu Minh nhìn cô, hắn khẽ cười, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Em đứng xa tôi quá, không nói được.”
“Xa cái đầu anh!” Cô tức giận trợn mắt.
Hàn Hiếu Minh nhướng mày, trách cứ lẫn cưng chiều: “Vô lễ!”
“Anh—” Khuynh Nhi giận run người, muốn mắng gì đó nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.
Cô trừng mắt, xù lông nhím lên, tập trung tìm kiếm ngôn ngữ để mắng hắn hả giận, mà hoàn toàn quên mất đối diện cô là người đàn ông có lai lịch thế nào.
Hắn điềm tĩnh quan sát cô như sói hoang rình mồi.
Trong chớp mắt, hắn nắm bắt thời cơ, một giây tung ra đòn quyết định.
“Ưm—” Khuynh Nhi giật mình chỉ kịp kêu một tiếng.
Trước khi cô nắm được tình hình, người cô đã bị Hàn Hiếu Minh ôm chặt.
Hai giây sau, Khuynh Nhi mới nhận ra: Cô vậy mà đang ngồi trên đùi hắn, khoảng cách gần đến mức... cô có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên da thịt mình.
Theo bản năng, cô cựa mình, giãy giụa hòng thoát khỏi người hắn, nhưng càng cố thoát, vòng tay rắn chắc của hắn càng siết chặt cô hơn.
Bàn tay to lớn của hắn chặt chẽ khóa eo cô, cặp chân dài mạnh mẽ ghìm chặt đôi chân nhỏ của cô, cố tình không cho cô có cơ hội phản đòn.
“Hàn Hiếu Minh… anh đủ rồi đấy! Anh đừng có mà lợi dụng tôi nữa!” Giọng cô gấp gáp, hơi thở rối loạn. Bàn tay nhỏ bé cố gắng đẩy hắn ra, nhưng đổi lại chỉ là cái siết chặt chẽ hơn nữa.
Hàn Hiếu Minh cúi đầu, hơi thở nam tính lướt nhẹ qua vành tai mẫn cảm của cô, giọng trầm thấp mang theo ý cười nguy hiểm: “Tôi cũng đã hứa với em là sẽ không giở trò, vậy còn em thì sao?”
Cô ngẩn ra, trong lòng dấy lên cảm giác bất an: “Tôi... thì sao chứ?”
“Em cũng nên ngoan ngoãn, tuyệt đối đừng nên tìm cách thoát khỏi tôi.”
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như muốn tìm ra chút sơ hở: “Vậy nếu tôi ngồi yên, có phải anh sẽ không giở trò gì không?”
Hàn Hiếu Minh khẽ nhếch môi, ánh mắt trầm xuống: “Phải. Ngược lại, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc.”
Cô cau mày, có chút không tin tưởng: “Nghiêm túc? Anh muốn nói chuyện gì?”
Hàn Hiếu Minh dừng lại một chút, rồi nói: “Về chuyện kết hôn của chúng ta. Về chuyện... tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi.”
“!!!”
Cô trợn tròn mắt, hoài nghi mình vừa nghe nhầm: “Hàn Hiếu Minh, rốt cuộc anh là tỏ tình hay là ép hôn vậy?”
Hắn nhướng mày, giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như đáy biển: “Phong Đồ Nhi, từ đầu đến cuối tôi đều luôn nghiêm túc với em. Nhưng em... em lại luôn là người khiến tôi phải dùng cách ép buộc. Bởi vì em quá bướng bỉnh, quá ngoan cường, em vốn dĩ không biết sợ là gì. Nếu như em đã muốn quen bạn trai, kết hôn đến vậy, tôi ở đây cũng có thể làm bạn trai của em, trở thành chồng của em.”
Cô đơ người, cảm giác như não bộ tạm thời bị lỗi: “Chuyện này và chuyện anh nói vốn dĩ không giống nhau!”
“Không giống chỗ nào?” Hắn ép sát hơn, đầu hơi nghiêng, ánh mắt khóa chặt lấy cô, như thể chỉ cần cô dám nói sai một câu, hắn sẽ lập tức nuốt chửng cô ngay tại chỗ.