Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 24: Trong Lòng Bàn Tay (3)

Trước Sau

break

Trời còn chưa sáng hẳn, Khuynh Nhi đã mơ màng tỉnh giấc. Ánh đèn vàng nhạt trong phòng khiến cô có chút khó thích nghi, nhưng chỉ vài giây sau, cô đã hoàn toàn thích ứng được với nó.

Trời vẫn còn chưa sáng. 

Cô ý thức giật mình, suýt nữa không tin mình có thể dậy sớm.

Nhưng vừa cảm thán xong, cơn buồn ngủ ngay lập tức kéo đến, khiến cô theo bản năng che miệng ngáp một cái.

Mí mắt nặng trĩu, cô dụi mắt nghĩ thầm. Dù sao cũng còn sớm, cô nên chợp mắt thêm một lúc.

Nghĩ vậy, cô nhắm hai mắt lại, tay nhỏ vươn ra tìm đến gối ôm như mọi khi, nhưng khi vừa chạm đến, cô bỗng nhận ra có gì đó không đúng. 

Chờ đã, cái cảm giác này là...!

Cô nín thở ba giây, rồi lập tức mở mắt.

Khoảnh khắc mắt cô chạm phải gương mặt người đàn ông quen thuộc đang nằm bên cạnh mình, tay cô còn đang thoải mái đặt lên eo hắn ta, tim cô bỗng hẫng đi một nhịp.

Hàn Hiếu Minh.

LÀ HẮN!

Mặt cô trắng bệch ngay khi nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua.

Lẽ nào cả đêm cô đều ôm hắn ngủ?

Ngoài chuyện này, cô còn làm ra chuyện điên rồ nào không?

Chả trách vừa rồi cô còn thắc mắc tại sao hôm nay giường cô lại ấm áp như vậy, thì ra hắn ta từ tối qua vốn chưa từng rời đi...

Khuynh Nhi xấu hổ muốn đập đầu vào tường.

Phong Đồ Nhi, cô đang làm gì vậy?

Cô lại bám lấy hắn không buông, còn để hắn ta chiếm tiện nghi của cô?

Không nghĩ nhiều được nữa, cô tìm cách vùng ra, nhưng vừa mới động đậy một chút, vòng tay đối phương đã siết cô chặt hơn. Cả người cô bị kéo sát vào hắn, chóp mũi suýt nữa chạm vào xương quai xanh của hắn.

Khuynh Nhi cứng người, tim cô như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.

Nhưng, Hàn Hiếu Minh hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Khuynh Nhi thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô im lặng ba giây.

Không thấy hắn có động thái gì khác thường liền dịch ra một chút.

Từ khoảng cách này, cô có thể quan sát hắn trực diện.

Hàn Hiếu Minh vốn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Hắn vẫn còn ngủ say, hệt như một chú mèo con nhỏ.

So với dáng vẻ bá đạo, nguy hiểm, thích trêu cô và hay bắt nạt cô thường ngày. Giờ đây, hắn an tĩnh, điềm đạm, ôn nhu, dịu dàng hơn rất nhiều.

Không có sự đe dọa.

Không có sự áp bức.

Không có sự ngang tàn.

Càng không có sự đề phòng nghiêm ngặt.

Sống mũi hắn cao thẳng.

Hàng mi dày và dài một cách đáng ghen tị.

Môi mỏng, hồng hào, người tỏa ra hương thơm.

Vừa cấm dục, vừa nguy hiểm, nhưng lại mang theo một nét quyến rũ khiến người khác khó lòng mà rời mắt.

Hàn Hiếu Minh.

Hắn ta đẹp hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều—

Khuynh Nhi bối rối nuốt nước bọt một cái, trái tim cô không tự chủ rung lên, từng nhịp đập rối loạn.

Người đàn ông này quá nguy hiểm.

Cô phải thoát khỏi hắn.

Phong Đồ Nhi.

Cô phải tỉnh táo hơn.

Nếu cô còn tiếp tục ở gần hắn.

Cô nhất định sẽ không còn đường lui.

Hắn ta là ác ma.

Là sói đội lốt người.

Cô không thể để hắn ta mê hoặc.

Điều chỉnh lại cảm xúc, cô bắt đầu kế hoạch.

Lần một, thất bại.

Tay hắn siết eo cô quá chặt.

Lần hai, vẫn thất bại.

Cô vừa gỡ được tay hắn ra thì hắn bất ngờ kéo cô lại gần hơn, khiến cô suýt nữa thì hôn vào cổ hắn.

Sau hai lần thất bại, lần này, Khuynh Nhi cẩn thận từng chút một.

Cô thử cựa mình một chút xem tình hình thế nào. Quả nhiên vừa phát hiện có gì đó bất thường, Hàn Hiếu Minh liền nhíu chặt mày lại.

Giống như một sợi dây leo, tay hắn càng siết chặt cô hơn.

Khuynh Nhi nhăn mặt. Vừa đau, vừa bất lực toàn tập.

Hắn ta là cảnh sát đấy à?

Sao đến lúc ngủ cũng đề phòng vậy chứ?

Khuynh Nhi nín thở, không dám làm hành động gì khác.

Một lúc sau, thấy hắn đã ngủ say hoàn toàn, không còn phòng vệ như trước nữa, cô mới chậm rãi gỡ tay hắn ta ra, rút lui trong an toàn.

Ngay khi vừa đặt chân xuống sàn phòng mát lạnh, Khuynh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô lao đến tủ quần áo lấy đồng phục rồi nhanh như một cơn gió chạy ù vào phòng tắm, khóa cửa lại.

---------------

Thay xong đồng phục, Khuynh Nhi vui vẻ đứng trước gương, xoay một vòng ngắm nghía.

Bộ đồng phục thủy thủ vừa vặn ôm lấy dáng người mảnh mai của cô, màu xanh mint nhìn qua có phần nhẹ nhàng nhưng lại thuận lợi tôn lên làn da trắng như tuyết nổi bật.

Khuynh Nhi vô cùng yêu thích thiết kế này. Cô còn đặc biệt chọn thêm một chiếc áo cardigan cùng màu với đồng phục, phối thêm giày Oxford màu kem, tạo nên một sự kết hợp đầy hoàn mỹ.

Cuối cùng, cô chỉnh lại bộ đồng phục lần cuối, vuốt ve mái tóc dài mềm mại còn vươn chút hơi nước của mình, rồi kiêu hãnh đi về cửa phòng tắm, vươn tay, đẩy cửa, bước ra ngoài.

Nhưng khi vừa đặt chân ra ngoài, cô liền hối hận muốn lùi lại lập tức.

Hàn Hiếu Minh đã tỉnh.

Hắn ta đang ngồi ngay mép giường, đôi chân dài thon thả cố định trên sàn phòng bóng loáng. Một tay hắn lười biếng chống lên đầu gối, tay còn lại hắn ta tùy ý đặt trên đùi.

Sau một đêm “không mong muốn ngủ cùng”, chiếc áo sơ mi đắt đỏ của hắn giờ đây nhàu nhĩ trông thấy rõ. Hai cúc trên cùng không cài để lộ xương quai xanh quyến rũ.

Mái tóc hắn rối nhẹ, ánh thì mắt tồi sầm, thần sắc thoáng qua khó coi như uống nhầm thuốc súng, Khuynh Nhi mạnh dạn đoán hắn tối qua ngủ không được ngon mấy...

Mà lý do vì sao hắn ngủ không ngon, lại ngủ trên giường của cô, cô không muốn nghĩ đến—

Khuynh Nhi thu mắt, vội cúi đầu, vờ như không thấy hắn, nhanh chóng đi về phía bàn học, lấy vội balo đeo lên lưng, rồi áp dụng ba mươi sáu kế — chạy là thượng sách.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa còn chưa kịp xoay, giọng nói trầm thấp của hắn đã vang lên sau lưng: “Lại đây.”

Cả người cô cứng đờ.

Cô kiên trì giả điếc, xoay nhẹ tay nắm cửa một cái.

“Khuynh Nhi.” Hàn Hiếu Minh gọi tên cô.

Giọng hắn nặng nề, áp bức mà vô cùng nguy hiểm. Khuynh Nhi biết mình không thể giả vờ không nghe thấy được nữa.

Cô hít thở sâu một hơi rồi nhanh chóng xoay người, nhìn hắn đầy cảnh giác: “Có… có chuyện gì sao?”

Hắn không trả lời ngay, chỉ nheo mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đang suy xét điều gì đó.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên áp lực một cách khó hiểu.

Tựa như...

Một con sói hoang dã đã đánh dấu lãnh địa của mình, và con mồi dù có chạy đến đâu, cũng không thể thoát được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc