
Khuynh Nhi khựng lại.
Tất nhiên, cô không đoán được hắn nghĩ gì, nhưng chính ánh mắt nghiêm túc này của hắn, cô lại cảm được sự vô hại tuyệt đối.
“Cho dù chúng ta không có quan hệ máu mủ thật...” Cô thử thăm dò hắn một chút, nhưng lại phát hiện hắn không biểu hiện gì bất thường, liền tiếp tục: “Nhưng nói thế nào đi nữa, trên danh nghĩa, anh vẫn là anh trai của tôi. Giữa anh trai và em gái thì nên có khoảng cách nhất định. Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm.”
Câu cuối cùng, vừa vặn đạp đổ tuyến phòng ngự của hắn.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, mặc nhiên để sự kiềm chế trong lòng mình đổ nát.
Anh trai?
Hắn cười lạnh một tiếng.
Không phải chính cô không thừa nhận nó sao?
Không phải chính cô chán ghét nó nhất sao?
Vì sao bây giờ lại ngoan ngoãn chấp nhận?
Hay cho câu nói “Khoảng cách nhất định?”
Thực tế, cô đang muốn lợi dụng danh phận em gái hắn, ngày càng tránh xa hắn mà thôi.
Phong Đồ Nhi, ai cho em cái quyền định đoạt này?
Hắn sao?
Không!
Hắn vĩnh viễn cũng không cho phép cô làm vậy!
“Hiểu lầm?” Bầu không khí chững lại sau câu nói của hắn, nhưng không ngột ngạt bằng ánh mắt mà hắn ta nhìn cô: “Phong Đồ Nhi, em là sợ ai sẽ hiểu lầm chúng ta vậy?”
“Tôi...”
“Em thế nào?”
Khuynh Nhi hơi khựng lại.
Cô quả thực không biết bản thân nên trả lời thế nào.
Hắn gần quá!
Gần đến mức cô ngửi được từng hơi thở của hắn. Nóng ẩm, bức bách, và cả sự nguy hiểm rình rập.
Cô thử nghiêng mặt đi, tránh hắn, nhưng vừa cử động, hắn đã siết cằm cô, ép cô quay trở lại.
Hơi thở hắn như thiêu đốt da mặt cô, khiến cô ngột ngạt không chịu được: “Phong Đồ Nhi, em nói cho rõ ràng một chút. Em... là sợ ai hiểu lầm chúng ta?”
Cô không dám hé miệng, nhưng cũng cảm thấy im lặng không phải cách đối phó, liền nói: “Tôi... tôi chỉ đang suy nghĩ cho bản thân mà thôi.”
“Suy nghĩ cho bản thân?” Hắn nghe không hiểu câu nói này: “Phong Đồ Nhi, em là có ý gì?”
“Thì…”
“Thế nào?”
Khuynh Nhi nghe đến toát cả mồ hôi hột. Ban đầu, cô vốn muốn ứng phó hắn thôi, không ngờ, hắn lại muốn biết cả gốc rễ.
Cô làm sao có thể nói ra việc mình ghét hắn tận xương tủy, sau đó nói, hắn nên biết điều mà tránh xa cô ra?
Nói không chừng, hắn ta có khi sẽ phát điên mà bẽ gãy cô mất!
Hơn nữa, tư thế giữa họ hiện nay vốn không nên duy trì thêm được nữa.
Nếu không, nhất định sẽ...!
Không được!
Cô phải ngăn chuyện đi xa hơn.
Hít thở sâu một hơi, cô liền nhìn sâu vào hắn nói: “D... Dù sao đi nữa thì sau này tôi còn phải quen bạn trai, kết hôn, và còn rất nhiều mối quan hệ khác. Tôi không muốn mình bị anh lợi dụng, cũng không muốn bị người khác hiểu lầm tôi và anh có quan hệ vượt mức. Chính vì vậy...”
“Chính vì vậy, em là đang hy vọng, tôi nên giữ chừng mực với em?”
Mặc dù đó đều là lời cô muốn nói, nhưng khi được truyền tự miệng hắn, không hiểu sao, cô lại cảm thấy nội dung có một chút nguy hiểm.
“P... Phải. Tôi quả thực vì chuyện này, cho nên rất hy vọng, anh có thể... giữ chừng mực một chút.” Nhưng cô lại lo bản thân không đủ thành ý muốn hòa hoãn, liền tiện đà bổ sung: “Anh yên tâm, dĩ nhiên về chuyện trước đó giữa chúng ta, và cả chuyện vừa rồi, tôi đều sẽ coi như không có chuyện gì hết. Chúng ta vẫn có thể làm anh em của nhau, giống như những gì mẹ mong muốn.”
Ở câu cuối, gương mặt hắn trầm xuống.
Chừng mực?
Coi như không có gì? Vĩnh viễn làm anh trai, em gái?
Mỗi một chữ, mỗi một câu của cô, dù không mang gươm đao, nhưng lại làm tim hắn rỉ máu.
Trong mắt cô, từ đầu đến cuối, hắn chỉ là một kẻ chuyên lợi dụng? Ức hiếp? Trêu chọc cô thôi sao?
Cô ghét hắn?
Muốn vạch rõ ranh giới?
Muốn tránh hắn vĩnh viễn?
Nếu đổi lại là người khác nói ra câu nói này, nói không chừng, đối phương đã lãnh ngay một viên kẹo đồng rồi.
Nhưng, hiện nay là cô.
Cô gái mà hắn yêu đến tận xương tủy.
Hắn không thể.
Cô là mạng sống của hắn.
Là hơi thở của hắn.
Là người mà đời này hắn không muốn đánh mất.
Dù cô có ghét hắn, mắng hắn, thậm chí trốn tránh hắn.
Hắn có thể tức giận, có thể dạy dỗ cô.
Nhưng hắn...
Hắn tuyệt đối không thể xuống tay với cô được.
Vĩnh viễn cũng không thể.
Từng chữ, như hắn đang nuốt xuống nhẫn nhịn: “Phong Đồ Nhi, tôi cho em nói lại một lần nữa.”
Lần thứ hai, cô ngẩn ra trước câu nói của hắn.
Hắn ta không tức giận, thậm chí không trừng mắt, không cau mày với cô.
Đơn giản, chỉ muốn cô lặp lại những lời đã vừa nói?
Hắn ta nghe không rõ? Hay không tin cô thật sự có ý định hòa hoãn?
Dù đó là lý do gì đi nữa, cô cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện.
Nghĩ đủ rồi, cô liền nói: “Hàn Hiếu Minh, anh nghe cho rõ đây. Tôi nói: Tôi có quyền tự do yêu đương, có quyền thích người khác, có quyền kết hôn—”
“Có quyền kết hôn với người mà tôi yêu. Tương lai của tôi không liên quan đến anh, cũng không cần anh phải nhọc lòng xen vào. Từ bây giờ, tôi sẽ coi như chuyện giữa chúng ta chưa từng xảy ra, anh vẫn sẽ là anh trai tốt của tôi.”
Đáng tiếc, đoạn văn bản này quá dài, cũng quá chối tai, hắn không muốn nghe thấy.
Cô—
Tuyệt đối không thể làm tổn thương hắn nữa!
Môi hắn như vũ bão tìm đến, cưỡng ép cô mở miệng tiếp nhận.
“Ưm... ưm...”
Trái ngược với trước đó, nụ hôn này không còn đơn thuần là sự cảnh cáo, mà là sự chiếm đoạt thực sự.
Cô là của hắn, đừng mong nghĩ đến việc rời khỏi.
“Ưm...”
Lưỡi hắn mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng Khuynh Nhi, cuốn lấy đầu lưỡi non nớt không có sức của cô, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.
“A... ưm...”
Khuynh Nhi dưới thân hắn run rẩy, mỗi lần cô bật ra âm thanh muốn tránh hắn, hắn liền thô bạo siết chặt cằm cô hơn, ép cô phải ngoan ngoãn tiếp nhận.
“Đừng...”
Hàn Hiếu Minh không nghe.
Hắn không chút do dự cướp lấy hơi thở của cô.
Nụ hôn của hắn nóng bỏng, bá đạo, áp bức, ngang ngược... nhưng cũng rất dịu dàng.
Giống như muốn khắc sâu dấu vết của hắn lên môi cô.
Cũng giống như...
Hắn ta đang cố giấu đi điều gì đó bức bách.
Chỉ là, cô không kịp đánh giá.
Cô chỉ biết, bản thân nhất định phải thoát khỏi hắn ta.
“Buông... ưm...”
Khuynh Nhi ý thức đẩy vai hắn, nhưng bàn tay yếu ớt của cô lại chẳng có chút tác dụng nào trước sức mạnh của hắn. Ngược lại, càng giãy giụa, nụ hôn của hắn càng trở nên sâu hơn, nhốt cô trong hơi thở của hắn.
“Ưm... không...”
Đầu lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi cô, từng đợt tấn công dồn dập, không cho cô có thời gian để cự tuyệt lại hắn.
“Ưm—”
Cô giãy giụa, đánh đấm, kêu la, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Cô muốn cắn hắn để thoát khỏi nụ hôn bá đạo này, nhưng hắn mạnh hơn cô quá nhiều. Không những không thoát được, cô còn bị hắn cắn trừng phạt.
“Ư—”
Đau!
Đầu lưỡi cô tê rần, cơn đau ập đến khiến mắt cô đỏ hoe, bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Nhưng hắn không dừng lại.
Nụ hôn của hắn tràn đầy ghen tuông lẫn đau lòng.
Là dạy dỗ cô.
Cũng là khắc sâu sự tồn tại của hắn trong lòng cô.
Mười ba năm.
Hắn chờ cô mười ba năm.
Mười ba năm nhẫn nhịn.
Mười ba năm đấu tranh.
Mười ba năm để cô sống dưới sự nuông chiều của mẹ.
Còn hắn.
Hắn thì sao cũng được.
Hắn từng tưởng tượng ra vô số sắc thái khi hắn gặp được cô.
Là mong mỏi.
Là kỳ vọng.
Là hy vọng tốt đẹp.
Rốt cuộc.
Hắn chỉ nhận lại sự thất vọng.
Cô thay đổi.
Cô không nhớ hắn.
Cô thậm chí còn ghét hắn.
Tất cả.
Hắn có thể nhẫn nhịn.
Hắn có thể kiên trì.
Nhưng—
Tại sao phải là tránh xa hắn?
Muốn hắn xem như hai người không có gì xảy ra?
Tàn nhẫn hơn, cô muốn đem lòng thích người khác.
Muốn quen bạn trai.
Muốn kết hôn.
Hắn có thể cho cô cái quyền tự quyết định đó sao?
Hắn không cam tâm!
Hắn không cho phép!
Chỉ cần nghĩ đến việc cô thuộc về người khác, dịu dàng gọi đối phương là “chồng”, trái tim hắn quặn đau đến phát điên.
Hắn không chấp nhận!
Cô muốn quen bạn trai?
Cô muốn kết hôn?
Cô muốn thuộc về một người đàn ông khác?
Được.
Trừ khi, hắn chết đi.
