Người họ đang tâng bốc vốn không tốt như vậy.
Hàn Hiếu Minh là sói.
Chính xác hơn — anh ta là một con sói nuốt người nuốt cả xương người ta — là một con sói vô cùng — vô cùng háo sắc và điên cuồng.
Cô có điên mới muốn dính dáng đến con người kia đấy!
Hừ một tiếng, cô quay đầu.
Quả thật, Hàn Hiếu Minh vẫn chưa hề rời đi.
Chiếc Maybach bóng loáng vẫn đứng vững như núi. Sừng sững, uy nghi mà ngạo nghễ.
Giống như hắn nói.
Cửa xe mờ tối, lạnh lẽo, bao trùm một màu đen tĩnh mịch. Dù cô có cố gắng ra sao, vẫn không cách nào nhìn rõ khuôn mặt người bên trong. Nhưng cô biết rất rõ, người đàn ông kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô — đoán xem cô giở được trò gì.
Chờ đó Hàn Hiếu Minh. Cô sẽ không thua đâu.
Khuynh Nhi mím môi, đôi bàn tay siết chặt lại thành quyền, ánh mắt phóng ra tia lửa giận dữ lao thẳng về phía người đối diện ngoài kia.
“Đồ xấu xa…” Cô nghiến răng mắng thầm, từng câu từng chữ chắc chắn như đinh đóng cột: “Tôi sẽ không để anh bắt nạt mình mãi đâu.”
Lè lưỡi rồi hất cằm, cô xoay người bỏ đi, bước chân nhanh như muốn cắt đứt tầm mắt hắn lập tức.
Hàn Hiếu Minh trong xe liếc nhìn một màn tuyên bố đầy khí thế của cô, trong bất giác lộ ra một nụ cười cưng chiều.
Ngón tay thon dài hắn gõ lên vô lăng chậm rãi, từng nhịp đều đặn, như đang đánh giá xem sự quyết tâm của cô.
Khi hắn dừng lại, trong mắt hắn thấp thoáng một tia nguy hiểm không hề nhẹ: “Phong Đồ Nhi, mọi chuyện chỉ là mới bắt đầu thôi. Muốn đấu với tôi? Để xem em có bản lĩnh đó hay không.”
Bên trong khuôn viên trường.
Khuynh Nhi còn đang hậm hực sải bước vì giận dỗi trời đất, thì đột nhiên — phía trước có một giọng nói trong trẻo đang gọi cô vang lên: “Khuynh Nhi!”
Khuynh Nhi còn chưa kịp ngẩng đầu, cô gái nhỏ nhắn đối diện đã hùng hồn lao tới, dang rộng hai tay ôm chặt cô không buông.
“Bảo bối à, chúng ta lại được học cùng nhau rồi này!” Vừa nói, Hạ Nhật Thiên vừa vỗ vỗ lưng cô, phóng đại như thể bọn họ sau nhiều năm gặp lại: “Bảo bối à, tớ nhớ cậu chết mất!”
Khuynh Nhi nghe thấy mà chỉ biết cười trừ.
Nhớ cô?
Không phải tuần trước bọn họ vừa mới cùng nhau đi đến trung tâm thương mại mua đồ dùng cho năm học hay sao? Hạ Nhật Thiên đúng là có tính phóng đại mà!
“Cậu làm như chúng ta mấy năm gặp lại không bằng vậy!” Khuynh Nhi vừa dứt câu, nụ cười trên môi Hạ Nhật Thiên tắt hẳn.
Cô theo bản năng lùi lại sau, mặt mũi đen kịt như đáy nồi. Hai tay chống hông, Hạ Nhật Thiên bỗng tỏ ra thất vọng: “Cậu có cần vô vị như vậy không? Uổng công tớ ở trước mặt anh Nhật Huy nói tốt về cậu nhiều như thế!”
Khuynh Nhi thoáng ngây ra: “Lẽ nào tớ còn không đủ tốt — để cho cậu ở trước mặt anh Nhật Huy khoa trương?”
Hạ Nhật Thiên bối rối thấy rõ: “Thì là...”
“Thì là cái gì chứ? Cậu mau nói rõ đi?” Hai tay chống hông, Khuynh Nhi cau mày hỏi.
Hạ Nhật Thiên nghe xong mà chết trân tại chỗ. Nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Cũng tại cái miệng nhỏ của cô mà ra, bây giờ thì có chuyện lớn rồi.
Khuynh Nhi vốn không biết anh trai cô đem lòng thích cô ấy. Nếu để Khuynh Nhi biết được cô đang âm thầm mai mối cho hai người, nói không chừng... kế hoạch mai mối chưa được tiến hành đã phá sản cho xem.
“Ha ha...” Hạ Nhật Thiên cười trừ. Nhanh như cắt, cô chớp chớp đôi mắt, linh hoạt chuyển chủ đề khi liếc thấy chiếc xe Maybach đang đỗ ở bên ngoài cổng trường: “Đúng rồi Khuynh Nhi, hôm nay lại là anh Thừa Duệ đẹp trai đưa cậu đi nhập học đấy à?”
“Không phải.” Cô cục súc trả lời, mặt mũi rõ không vui: “Lần này không phải anh Thừa Duệ đưa tớ đến.”
“Ồ?” Hạ Nhật Thiên nhướng mày, mắt đảo một vòng tròn, nụ cười trên môi càng trở nên quỷ quyệt: “Không phải Thừa Duệ ca? Vậy thì... là bạn trai của cậu?”
“Hạ Nhật Thiên, cậu đang nói linh tinh cái gì vậy?” Khuynh Nhi xù lông lên, như bị giẫm phải đuôi. Cô không để Hạ Nhật Thiên có cơ hội suy diễn, liên tục lớn giọng mà khẳng định: “Anh ta chỉ là vệ sĩ. Là vệ sĩ của tớ thôi.”
Hạ Nhật Thiên hơi đen mặt, nhưng vẫn không ngăn được tò mò: “Vậy... Vệ sĩ đó của cậu, anh ta có đẹp trai hay không?”
Khuynh Nhi suýt nữa thì thổ huyết vì tức.
Cô còn chưa kịp mắng Hạ Nhật Thiên lắm lời. Hạ Nhật Thiên nhanh hơn tóm lấy cổ tay cô — kéo cô đi một mạch.
Vừa đi, cô vừa cười chữa cháy: “Không nói chuyện khi nãy nữa. Chúng ta mau đi nhận lớp thôi.”
Khuynh Nhi bị kéo đi: “!!!”
Hạ Nhật Thiên.
Đồ chết dẫm nhà cậu.
Cho đến khi bóng lưng hai cô nàng khuất dần, Hàn Hiếu Minh mới chậm rãi thu mắt.
Hắn nhìn về phía trước — nơi ngón tay đặt trên vô lăng của hắn vẫn đang gõ nhịp đều, bất giác nâng môi lên một nửa.
Thật đáng yêu. Kể cả khi đang giận.
Giống hệt bộ dạng mười ba năm về trước.
Vừa ngoan cường, lại vừa có một chút ngốc nghếch.
Vừa khiến người ta không dứt ra, vừa khiến cho người ta đau đầu.
Phong Đồ Nhi.
Tôi phải làm sao mới có được tín nhiệm của em đây?
Còn đang suy nghĩ, điện thoại kết nối trên xe hắn rung nhẹ. Màn hình nhỏ trên bảng điều khiển sáng lên, nhấp nháy rõ ràng tên người đang gọi đến.
Đinh Dật.
Hàn Hiếu Minh hơi cau mày, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
Cuộc gọi đã được kết nối.
Bên kia đầu dây, giọng Đinh Dật rất nhanh đã vang lên. Lười biếng nhưng đầy tính ai oán: “Bạn tốt à, cậu về Bắc Kinh vậy mà lại quên mất người bạn cũ như tôi. Bạn gái cũ của tôi còn không vô tình bằng cậu đấy!”
Hàn Hiếu Minh im lặng.
Một phần vì đã quá quen với cách móc họng của bạn thân. Một phần vì không muốn trả lời.
Đinh Dật bên kia lại tiếp tục: “Nghe nói cậu truy thê. Truy thê đến Bắc Kinh rồi sao?”
Lần này, Hàn Hiếu Minh không nhịn được lên tiếng: “Cậu là nghe ai ăn nói linh tinh vậy?” Dựa lưng vào ghế, tay buông lỏng vô lăng, thần sắc Hàn Hiếu Minh vẫn điềm tĩnh như cũ: “Nói thẳng đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Đinh Dật cười khẽ ở bên kia đầu dây: “Bạn bè lâu năm không gặp, chỉ muốn mời cậu một ly thôi. Không biết cậu có hứng thú không?”
Hàn Hiếu Minh cười lạnh, giọng không mặn không ngọt: “Không hứng thú — nhưng gặp nhau thì có thể nghĩ lại.”
Đinh Dật hơi khó tin, còn cho rằng hắn đùa: “Ồ? Lão Hàn nhà cậu mà lại chê rượu sao? Trời Bắc Kinh hôm nay sẽ có bão đấy à?”
“Đừng ở đây móc mỉa tôi. Tôi không rảnh để đùa.” Hắn thẳng thắn.
Đinh Dật bên kia hơi đen mặt, rốt cuộc cũng chủ động lùi lại: “Coi như Đinh Dật này sợ cậu. Đến đây đi, không uống cũng được.”
Hàn Hiếu Minh không trả lời ngay. Hắn liếc nhìn đồng hồ trên tay — nơi mặt kính phản chiếu một ánh sáng lạnh lẽo chỉ đến con số sáu giờ ba mươi phút.
Vẫn còn sớm.
Hoàn toàn không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Khóe môi Hàn Hiếu Minh cong cong, buông ra đầy dứt khoát: “Địa điểm?”
Đinh Dật bật cười, nhanh nhảu mà không cần suy nghĩ: “Để tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Một giây sau khi cuộc gọi giữa bọn họ kết thúc, địa chỉ lập tức được Đinh Dật gửi đến.
Liếc nhìn địa chỉ — kèm địa điểm nơi bọn họ gặp mặt — Hàn Hiếu Minh cười khẩy: “Vô vị.”