Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 22: Trong Lòng Bàn Tay

Trước Sau

break

“…”

Đến khi hô hấp Khuynh Nhi bắt đầu rối loạn, cảm giác không thở nổi ập đến, hắn rốt cuộc cũng chịu buông tha cô.

Môi hai người tách ra, kéo theo sợi chỉ bạc ám muội—

Khuynh Nhi kiệt sức thở hổn hển, hơi nước mơ màng phủ kín đôi mắt nhỏ trong veo.

“Anh bị điên à?!” Cô giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Hàn Hiếu Minh không nói gì, chỉ cúi đầu, thuận tiện để đầu mũi hắn chạm vào đầu mũi cô, sau đó chậm rãi nở nụ cười tuyệt đẹp.

Hắn không tức giận, ngược lại, trong giọng nói còn mang theo sự cưng chiều vô hạn: “Phải. Khuynh Nhi, tôi sắp bị em làm cho điên thật rồi.”

Khuynh Nhi hốt hoảng, theo bản năng cô vặn vẹo thân mình, hòng muốn thoát khỏi hắn.

Hành động tưởng chừng như đơn thuần, vậy mà trong hoàn cảnh hiện nay, nó chẳng khác gì trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa.

Cảm giác nóng bỏng từ người đàn ông phía trên truyền đến, cộng thêm cái nhìn nguy hiểm từ hắn ta, Khuynh Nhi ngay lập tức bị dọa cho cứng người.

Cô dừng lại, lắp bắp: “Anh... rốt cuộc ăn nói linh tinh cái gì vậy?”

Hàn Hiếu Minh nhìn cô, ánh mắt hắn sâu thẳm: “Em không nhớ?”

“Đúng vậy!” Cô ngây ngô trả lời. Dừng lại một chút, cô tiếp tục: “Tôi chỉ nhớ mình đang ngủ rất ngon thì bị anh phá hỏng, ngoài ra không nhớ chuyện gì khác.”

Sau câu nói, mặt mũi Hàn Hiếu Minh tối sầm.

Không nhớ?

Ngủ rất ngon?

Còn hắn thì không.

Bởi vì vừa rồi cô luôn quấn lấy hắn, xem hắn là gối ôm — sờ soạng, trêu đùa, thậm chí... cô còn chạm đến thứ mà lẽ ra cô không nên chạm vào—

Nhưng mà...

Nhìn bộ dáng ngây thơ không chút tội lỗi này của cô, hắn lại có cảm giác như — bản thân hắn mới là người gây chuyện vậy.

Phong Đồ Nhi, em giỏi lắm!

Ngang nhiên bóp méo sự thật!

Mà hắn—

Lại không làm gì được cô!

Thật chẳng khác gì một cô nhóc siêu trộm.

Trộm rất giỏi!

Cũng chối bỏ rất giỏi!

“Nửa đêm nửa hôm anh lại tự ý lẻn vào phòng tôi, còn giở trò với tôi. Anh đúng là biến thái mà!” Khuynh Nhi tức tối vùng lên, tay nhỏ đấm mạnh vào ngực hắn. Với cô là vậy, thực tế với hắn nó lại không hề có lực uy hiếp nào.

Chỉ là, so với việc cô đánh hắn, lời cô mắng đau hơn gấp vạn lần.

Hắn vẫn nhìn cô, nhưng ánh mắt không còn chút tranh luận, trong đó chỉ có sự chua xót, đau lòng: “Tôi... biến thái?!”

“Còn không phải sao? Anh đúng là đồ không biết xấu hổ! Tôi thật sự không muốn dính dáng đến anh một chút nào!” Càng nói, Khuynh Nhi càng vùng vẫy mạnh hơn, nhưng mỗi lần cô cử động, thân thể hai người lại được dịp ma sát. Chạm chạm, rồi cọ cọ—

Một loạt động tác va chạm nảy sinh đẩy tình huống càng trở nên nguy hiểm.

Hàn Hiếu Minh híp mắt, muốn nói gì đó—

Nhưng hắn còn chưa nói, cô đã nhanh hơn chặn hắn lại: “Từ ngày mai tôi sẽ khóa cửa phòng thật chặt, để xem tên đạo tặc như anh còn vào được hay không.”

Hai mắt hắn tối sầm, gần như muốn nuốt cô vào trong: “Em dám?”

Khuynh Nhi cắn môi, cố gắng trấn tĩnh, hất cằm, thách thức: “Đương nhiên là tôi dám. Đây là nhà của tôi, tôi muốn làm gì không đến lượt anh quản.”

Một tia nguy hiểm lướt qua đáy mắt Hàn Hiếu Minh.

Hắn chậm rãi cúi xuống, môi gần như chạm vào tai cô, giọng nói trầm thấp, mang theo sự áp bức vô hình: “Có giỏi thì em lặp lại một lần nữa.”

Khuynh Nhi nuốt nước bọt, có hơi chột dạ nhưng vẫn cứng miệng nói: “Tôi nói. Không những tôi khóa cửa thật chặt, mà tôi còn đi mách với mẹ, để mẹ biết được việc làm xấu xa của anh ngày hôm nay.”

“Vậy sao?” Hàn Hiếu Minh theo quán tính cười khẩy. Hắn nâng cằm cô lên, ánh mắt u tối như hố sâu không đáy: “Em muốn mách mẹ? Bao giờ thì em mới hết trẻ con đây?”

Khuynh Nhi hé miệng: “Tôi—”

“Suỵt!” Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở nóng rực phả lên đôi môi cô, rồi bất giác cười khẽ: “Nếu em thực sự muốn ‘ngọc đá cùng nát’ với tôi, vậy thì em cứ việc đi nói hết với mẹ. Nhưng mà tôi biết chắc, em sẽ không có cái lá gan đó đâu!”

Khuynh Nhi: “…”

Cô muốn cãi, nhưng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn ta không những không chịu sự uy hiếp của cô, mà ngược lại còn thong dong thách thức cô mách mẹ? Hắn ta rốt cuộc đang suy tính điều gì? Lẽ nào hắn nhìn ra được cô chỉ đang tính kế?

Chính hắn biết rõ: Nếu cô thực sự đem chuyện hắn làm với cô mách lại mẹ, người duy nhất chịu thiệt trong chuyện này, chắc chắn không chỉ có mình hắn—

Hàn Hiếu Minh quá cáo già!

Cũng quá hiểu rõ cô!

Cô cơ bản không phải là đối thủ của hắn...!

Nhưng mà... cô không muốn bị hắn ta uy hiếp, bị hắn ta cợt nhả, bị hắn ta đối đầu như kẻ thù—

Cô muốn một cuộc sống tự do, một cuộc sống hoàn toàn không có sự gây rối của hắn.

Cô là Phong Đồ Nhi.

Một Phong Đồ Nhi — kiêu hãnh, ngoan cường, yêu thích sự tự do.

Cô không muốn bị người khác kiềm cặp!

Không muốn bị chi phối bởi hắn!

Bằng mọi giá — cô phải dừng ngay chuyện này lại.

Khuynh Nhi cắn môi, bất đắc dĩ nuốt xuống cơn giận này.

Đối mặt hắn, cô nghiêm túc: “Vậy thì anh nói đi, anh muốn gì thì mới tha cho tôi? Không cợt nhả, cũng như không xen vào cuộc sống của tôi nữa?”

Hàn Hiếu Minh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước. Một lúc sau, hắn trầm giọng hỏi lại: “Em ghét tôi?”

Khuynh Nhi mím môi, ánh mắt lóe lên một tia lưỡng lự.

Cô không ghét hắn.

Nhưng những hành động của hắn lại khiến cô không thể không ghét hắn!

Cô cắn răng, nghiêm túc đáp: “Tôi không ghét anh, nhưng anh khiến tôi phải ghét anh!”

Lời nói này như một mũi dao đâm thẳng vào lòng hắn. Ánh mắt hắn trầm xuống, hơi thở bỗng trở nên nặng nề.

Con bé không ghét hắn?

Nhưng đồng thời cũng không đến mức yêu thích hắn?

Suy cho cùng, nha đầu này vẫn luôn tìm cách để tránh xa khỏi hắn...!

Hắn đáng ghét vậy sao?

Hàn Hiếu Minh hít thở sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, tìm chút cơ hội còn sót lại sau cùng: “Nói lại lần nữa.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc