Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 22: Trong Lòng Bàn Tay

Trước Sau

break

Mãi đến khi hô hấp Khuynh Nhi bắt đầu có dấu hiệu rối loạn, không thể thở nổi nữa, rốt cuộc, hắn cũng chịu dừng lại.

Dưới ánh đèn vàng nhạt trong phòng, hình ảnh môi hai người tách ra, kéo theo sợi chỉ bạc mỏng dính càng trở nên ám muội.

Khuynh Nhi theo bản năng tránh đi, cắn môi như một cách trừng phạt.

Trước đó, khi ngủ, cô đã đáp lại sao?

Thật kinh tởm!

“Em đang hối hận vì đã hôn tôi à?” Khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở của hắn phả trên da mặt mình.

Nóng ẩm, nặng nề, có cả sự kiềm chế.

Cô thật không dám tưởng tượng đến, nếu cô không tỉnh lại kịp lúc, không ra sức phản kháng, hắn ta liệu có...

“Đồ cặn bã!” Cô nghiến răng, mặc kệ tình huống đang ám muội, đay nghiến: “Anh như vậy còn dám nói mình là chính nhân quân tử sao?”

Bốn chữ này, hắn nghe liền cười khẩy một tiếng.

Chính nhân quân tử?

Hắn vốn không thừa nhận điều này.

Tuy nhiên, hắn cũng chưa từng vượt ranh giới do chính hắn tạo ra. Điều này, cũng được coi là chính nhân quân tử chứ?

Kỳ thực, hắn chưa từng có ý bắt nạt cô. Chẳng qua giữa họ có quá nhiều hiểu lầm. Đương nhiên, nếu ngồi lại nói chuyện, chưa chắc cô đã chịu lắng nghe hắn nói. Hơn nữa, hắn là đàn ông, đối với cô gái nhỏ như cô, e là khó lòng giữ minh bạch. Lại nói, cô là người bắt đầu trong chuyện này. Hắn chỉ... đang lấy đạo người trả lại người mà thôi.

Chỉ đáng tiếc, hành vi này của hắn, ở trong mắt cô lại có thể...

Tóm lại, đều là hắn không đúng.

Tối nay, hắn không nên tự ý đến tìm cô, không nên khiến cô thêm khó xử.

Tất cả đều là hắn không đúng.

Trái ngược với khí thế chèn ép cô ban nãy, lúc này, giọng hắn bỗng dịu xuống: “Tôi xin lỗi.”

Thanh âm khẽ đến mức cô tưởng mình nghe nhầm.

Phải mất đến hai giây sau đó, cô mới hoàn toàn tiêu hóa lời hắn nói.

Hàn Hiếu Minh, hắn ta đang xin lỗi cô sao? Sau khi làm ra loại chuyện đó, hắn ta lại dùng giọng điệu này để hòa hoãn với cô?

Hắn ta nghĩ mình là ai chứ?

“Tôi không cần.”

Hắn cảm nhận được uất ức sâu thẳm trong mắt cô, nhưng lại không cách nào xoa dịu.

Bản thân cô có quá nhiều sự thành kiến với hắn, muốn cô tin hắn là thật lòng, chuyện này tạm thời còn rất khó.

“Tôi biết em sẽ không tin tôi, nhưng tôi quả thực không muốn làm em sợ. Chuyện vừa rồi...”

“Vừa rồi chỉ là tôi nằm mơ. Anh không được nhắc nữa.” Như chạm đúng dây thần kinh xấu hổ, Khuynh Nhi hốt hoảng vội quay lại. Nhưng khi chạm đến gương mặt đang kề sát môi mình, cảm nhận hơi thở nam tính từ đối phương truyền đến, cô lập tức rơi vào trạng thái lúng túng, nói: “Tôi… tôi sẽ không truy cứu nó nữa. Anh... anh cứ coi như vừa rồi... chúng ta không có xảy ra chuyện gì khác là được.”

Sau đó, cô dùng sức đẩy hắn, toang cắt đứt chuyện xấu hổ vừa rồi.

Đáng tiếc, so với sức lực như mèo cào của cô, người hắn vững chãi như bàn thạch. Hắn ta không những không dứt ra, ngược lại, còn nhanh hơn siết chặt lấy eo cô, kéo cô khảm sâu vào trong cơ thể hắn.

“A!” Một tiếng kêu bật ra, toàn thân Phong Đồ Nhi cứng đờ.

Phải đến vài giây sau, cô mới tiêu hóa được tình huống.

Như dây leo quấn lấy, cô và hắn...

Chờ... Chờ đã!

Cái... Cái tình huống này là...

“Hàn Hiếu Minh, anh đang làm gì vậy? Anh mau thả tôi ra!” Thế nhưng, hắn cứng rắn như đá, mặc nhiên để cô trút giận như đã quá quen thuộc: “Hàn Hiếu Minh, anh là đồ biến thái! Anh là đồ biến thái!”

Chỉ đến khi cô gần như kiệt sức, dưới thân hắn thở dốc, hắn mới liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực: “Phong Đồ Nhi, rốt cuộc em làm loạn đủ chưa?”

“Làm loạn?” Có một giây, cô không hiểu cãi lại: “Tôi làm loạn gì chứ?”

Rõ ràng là hắn bắt nạt cô!

Rõ ràng là hắn không đứng đắn đi vào phòng của cô!

Sao lại biến thành cô làm loạn?

Hơn nữa, còn cái tình huống này...!

Hắn ta dựa vào cái gì chứ?

“Không làm loạn? Vậy em vừa rồi đang làm gì?”

Nghe đến câu nói đó, cô lập tức hiểu ra được vấn đề.

Rồi như bản năng, cô vô thức nhìn xuống.

Một khoảng trầm mặc khiến cô phải dừng lại nghĩ ngợi, khi chạm mắt đến nơi không nên chạm.

Quả thực, trong tình huống này, hành vi vừa rồi của cô, có vẻ hơi “vô ý” thì phải.

“Sao hả? Sợ rồi à?”

Cô giật mình, vội ngẩng lên, lắp bắp nói: “Ai nói tôi sợ chứ! Không phải chỉ là cái đó thôi hay sao?”

“Cái đó?” Hắn nghe hơi đăm chiêu: “Ý em tức là, dù cái đó có chạm vào em thật, em cũng không có vấn đề gì?”

Khuynh Nhi bỗng hoang mang: “Ý... của anh là gì?”

Hắn không nói sâu: “Người thông minh như em, lại xem nhiều như vậy, chắc hẳn hiểu được ý của tôi, đúng chứ?”

“Hàn Hiếu Minh...”

Hắn bật cười, chặn lời cô định nói: “Yên tâm đi, tôi còn chưa đói đến mức ăn em ngay bây giờ.”

“Anh...” Cô nghiến răng.

Hắn tiếp tục: “Nhưng mà, tôi cũng nên dạy dỗ em một chút.”

“Dạy dỗ?” Cô không hiểu, cảnh giác: “Hàn Hiếu Minh, rốt cuộc anh muốn gì?”

Hắn không đáp, đầu mũi chạm nhẹ đầu mũi cô, tiện đà áp môi xuống một chút.

Nguy hiểm!

Cô nhanh chóng tránh đi.

Hắn dừng lại trong khoảng không, môi cong lên thành một đường nguy hiểm.

“Phong Đồ Nhi, em đang xấu hổ à?”

Cô hừ lạnh, hắn liền cười.

Bất ngờ, cắn nhẹ vào tai cô.

Không đau, vừa đủ cô rùng mình.

“Vừa rồi còn dám làm loạn trên người tôi, bây giờ lại định trốn tránh trách nhiệm à?”

Câu nói đó khiến cô tỉnh táo.

Làm loạn trên người hắn?

Không phải cô lại làm ra chuyện gì nữa rồi chứ?

Cô cắn môi, nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi thản nhiên cho biết: “Tôi chỉ nhớ mình đang ngủ rất ngon, thì có một con chuột không biết xấu hổ lẻn vào trong phòng tôi mà thôi.”

Câu nói vừa rơi xuống, mặt mũi Hàn Hiếu Minh ngay lập tức tối lại.

Không nhớ?

Ngủ rất ngon?

Còn ám chỉ hắn là chuột?

Phong Đồ Nhi, em giỏi lắm!

Ngang nhiên bóp méo sự thật!

Thật chẳng khác gì một cô nhóc siêu trộm.

Trộm rất giỏi! Cũng chối bỏ rất giỏi!

“Hơn nữa, con chuột này còn đặc biệt biết giở trò để người khác đuối lý. Đúng là một con chuột xảo quyệt!” Càng nói, cô càng nâng cao giọng: “Vừa biến thái lại vừa lưu manh, chắc chỉ có con chuột này mới làm ra được thôi.”

Câu cuối cùng, như chạm đúng vào giới hạn của hắn.

Cô ám chỉ hắn là chuột đã đành, đằng này, cô lại cho rằng hắn biến thái? Chỉ biết lợi dụng cô mà thôi?

Nực cười.

Nếu hắn thật sự lợi dụng cô, với sức mèo ba chân của cô, cô có thể trốn khỏi hắn được sao?

Chưa tính, việc cô làm với hắn trước đó. Rốt cuộc, ai biến thái hơn ai?

Được lắm Phong Đồ Nhi, em cho rằng tôi không làm gì em, em liền tùy hứng chọc vào giới hạn của tôi sao?

Đừng ngốc nữa!

Nhưng hắn không tức giận, chỉ vừa vặn siết eo cô chặt hơn, để cô cảm nhận rõ vật nóng rẫy đang chạm vào bên dưới.

Không vồ vập, hành động diễn ra nhanh đến mức cô không cảm nhận được sự thay đổi dị thường. Chỉ đến khi câu nói kia vang vọng bên tai cô, cô mới ý thức được gì đó không đúng.

“Nhưng tôi lại cho rằng, em còn biến thái hơn tôi rất nhiều đấy!” Lần này, hắn cắn tai cô đau hơn trước, giọng nói đồng thời cũng trở nên dị thường: “ŧıểυ yêu tinh, quả nhiên em cũng muốn tôi mà.”

Chữ muốn kia khiến Khuynh Nhi rùng mình. Cô quay lại, toang dùng sức đẩy hắn theo bản năng, thì giật mình phát hiện, dưới lớp quần tây kia, thứ đang chọc vào cô, nó vậy mà đang—

Nỗi sợ hãi dâng lên khiến cô thêm kích động: “Hàn Hiếu Minh, anh tránh ra tôi mau!”

Hắn không tránh, ghì chặt lấy eo cô, để cô biết rõ hậu quả chọc vào vùng giới hạn của hắn.

“Phong Đồ Nhi, không phải vừa rồi em còn sờ rất thích thú hay sao? Sao bây giờ lại có bộ dạng xấu hổ này?”

Lập tức, cô khựng lại, toàn bộ dây thần kinh căng cứng.

Cái gì?

Cô sờ soạng hắn ta?

Trong đầu cô bỗng có một tiếng hét thất thanh: Phong Đồ Nhi, mày thật sự chạm vào hắn rồi sao? Sao mày lại hư hỏng như vậy?

“Tôi… tôi...” Cô mấp máy môi, kinh hoàng khi nghĩ đến: “Tôi... thật sự chạm vào nó rồi sao?”

Cô muốn nghe câu phủ nhận từ hắn. Nhưng đáng tiếc, không có.

“Phải.”

“Cho nên, tôi thật sự...” Khuynh Nhi không giấu nổi bàng hoàng: “Hàn Hiếu Minh, anh đang nói dối có đúng không? Làm sao tôi có thể chạm vào nó kia chứ?”

Nhưng hắn lại vô cùng nghiêm túc: “Em nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức đem chuyện này ra lừa em?”

Quả thực, như thế có chút không hợp lý. Nhưng cũng không đến nỗi phi lý.

Hắn đường đường là đàn ông, ngộ nhỡ cô thực sự chạm vào, không phải cũng chẳng có mất mát gì sao?

Hơn nữa, hắn ta làm sao lại ở trong phòng cô, chuyện này cô không thể không tính.

“Nhưng còn không phải do anh tự tìm đến hay sao? Chuyện này không thể trách tôi được!” Cô ngoan cường cãi lại: “Chưa kể, chuyện anh làm với tôi vừa rồi, rõ ràng người như anh mới xem là biến thái.”

“Cho nên, ý của em tức là, em không muốn chịu trách nhiệm với việc mà bản thân làm sao?”

“Tôi vốn không làm sai gì cả. Là anh, tất cả đều là anh.”

“Tôi?”

“Còn không phải sao? Anh đúng là đồ không biết xấu hổ! Tôi thật sự không muốn dính dáng đến người như anh một chút nào!” Nói rồi, cô kỳ thị đẩy hắn, chỉ muốn thoát khỏi hắn lập tức: “Đủ rồi đấy Hàn Hiếu Minh! Anh mau tránh xa tôi nhanh đi!”

Nhưng mỗi lần cử động, thân thể hai người lại được dịp ma sát, đẩy loạt động tác day dưa giữa họ dần trở nên ám muội.

Hắn vốn giỏi kiềm chế, nhưng khi rơi vào tình huống thống hận này, bản thân hắn lại vô cùng khổ sở.

Tay hắn đặt bên eo cô khẽ siết lại, các đầu khớp ngón tay trắng bệch.

Hơi thở hắn đồng thời nặng nề hơn, kéo theo gân xanh trên trán càng hiện rõ.

Nếu không phải còn một chút lý trí, nói không chừng, hắn đã bẻ gãy cô làm đôi.

Cuối cùng, khi cô thôi làm loạn, Hàn Hiếu Minh mới hoàn toàn thả lỏng.

Hắn híp mắt, dự định nói gì đó với cô, thì cô vừa vặn chặn hắn lại: “Từ ngày mai, tôi nhất định sẽ khóa cửa phòng mình thật chặt, để xem tên đạo tặc như anh còn vào được hay không.”

Khó khăn lắm hắn mới có thể bình tĩnh lại, không ngờ, sự bình tĩnh ấy đều bị cô cướp mất.

Hai mắt hắn tối sầm, sâu như vực thẳm muốn nuốt cô vào trong: “Phong Đồ Nhi, em dám?”

Cô hơi dè chừng trước ánh mắt của hắn, nhưng vẫn cứng rắn đáp: “Đương nhiên là tôi dám. Đây là nhà của tôi, phòng của tôi, tôi muốn làm gì không đến lượt anh quản.”

Một tia nguy hiểm bất ngờ lướt qua đáy mắt Hàn Hiếu Minh, nhưng hắn không tức giận, chỉ nhìn cô như thể đang nhìn một con mèo biết tổn thương người khác: “Có giỏi thì em lặp lại một lần nữa.”

Lạnh nhạt, quyết đoán, nhưng lại giống như đang kiểm soát bản thân.

Cô có thể nhìn ra điều đó trong mắt hắn.

Dĩ nhiên, cô thừa biết hắn ta khi giận sẽ trông như thế nào.

Đồng thời, cô cũng biết, hắn ta chắc hẳn sẽ không dám làm loạn.

Nói thế nào đi nữa, cô cũng là trẻ vị thành niên. Trên danh nghĩa lại là em gái hắn. Hắn ta tuyệt đối sẽ không ngốc đến tự hủy hoại chính mình.

“Tôi nói...” Đến đây, Khuynh Nhi hít thở sâu một hơi: “Không những tôi khóa cửa thật chặt, mà tôi còn đi mách với mẹ, để mẹ biết được việc làm xấu xa của anh ngày hôm nay.”

“Vậy sao?” Lời vừa rơi xuống, Hàn Hiếu Minh theo quán tính cười khẩy. Bàn tay hắn đồng thời bắt lấy cằm của cô, kéo cô nhìn sâu vào trong đôi mắt hắn: “Phong Đồ Nhi, em muốn đi mách mẹ? Bao giờ thì em mới hết trẻ con đây chứ?”

“Anh—”

“Suỵt!” Da mặt cô vừa chạm vào ngón tay hắn đã trở nên khép nép: “Nếu em thực sự muốn ngọc đá cùng nát với tôi, vậy thì em cứ việc đi nói hết với mẹ. Nhưng mà tôi biết chắc, em sẽ không có cái lá gan đó đâu!”

Cô muốn cãi, nhưng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn ta không những không chịu sự uy hiếp của cô, mà ngược lại còn thong dong thách thức cô mách mẹ? Hắn ta rốt cuộc đang suy tính điều gì? Lẽ nào hắn nhìn ra được cô chỉ đang tính kế?

Chính hắn biết rõ, nếu cô thực sự đem chuyện hắn làm với cô mách lại mẹ, người duy nhất chịu thiệt trong chuyện này, chắc chắn không chỉ có mình hắn.

Hàn Hiếu Minh quá cáo già!

Cũng quá hiểu rõ cô!

Cô cơ bản không phải là đối thủ của hắn...!

Nhưng mà... cô không muốn bị hắn ta uy hiếp, bị hắn ta cợt nhả, bị hắn ta đối đầu như kẻ thù!

Cô muốn một cuộc sống tự do, một cuộc sống hoàn toàn không có sự gây rối của hắn.

Cô là Phong Đồ Nhi.

Một Phong Đồ Nhi — kiêu hãnh, ngoan cường, yêu thích sự tự do.

Cô không muốn bị người khác kiềm cặp!

Không muốn bị chi phối bởi hắn!

Bằng mọi giá, cô phải dừng ngay chuyện này lại.

Khuynh Nhi cắn môi, bất đắc dĩ nuốt xuống cơn giận này.

Đối mặt hắn, cô nghiêm túc: “Vậy thì anh nói đi, anh muốn gì thì mới tha cho tôi? Không cợt nhả, cũng như không xen vào cuộc sống của tôi nữa?”

Hàn Hiếu Minh im lặng, ánh mắt hắn sâu thẳm như xoáy nước. Một lúc sau, giọng hắn thoáng trầm xuống: “Em ghét tôi?”

Bất chợt, một tia lưỡng lự dâng lên trong đáy mắt Khuynh Nhi, khiến cô hơi bối rối.

Dĩ nhiên, cô không ghét hắn.

Nhưng những hành động từ lúc hắn ta đến Phong Vũ, gặp gỡ cô, lại khiến cô không thể không ghét hắn!

“Tôi không ghét anh, nhưng anh khiến tôi phải ghét anh!” 

Câu nói đơn giản, nhưng lại bén như một lưỡi dao, cắt thẳng vào lòng hắn.

Con bé không ghét hắn?

Đồng thời cũng không yêu thích hắn?

Tại sao lại thành ra thế này?

Hắn đáng ghét vậy sao?

Bất chợt, một cảm giác nặng nề bấu chặt lồng ngực hắn, ngột ngạt đến mức hắn phải mất rất lâu mới có thể bình tĩnh.

Nhìn sâu trong mắt cô, hắn tìm một chút cơ hội sót lại: “Phong Đồ Nhi, tôi cho em nói lại một lần nữa.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc