Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 21: Trêu Nhầm

Trước Sau

break

Mười giờ tối, Khuynh Nhi mới chìm vào giấc ngủ.

Trên giường lớn mềm mại, cô nằm nghiêng, tay nhỏ ôm chặt gối ôm như mọi ngày.

Hương thơm nhè nhẹ quen thuộc tỏa ra từ ‘gối ôm’ khiến cô vô thức rúc vào, dụi đầu như một chú mèo nhỏ: “Ưm... thơm quá...”

Mùi này rất dễ chịu. Vừa sạch sẽ, vừa có chút hương gỗ trầm ấm áp. Chưa kể... còn có cả hơi ấm tỏa ra rất đặc biệt...

Khuynh Nhi buồn ngủ không nghĩ nhiều, cô vùi mặt sâu hơn, theo thói quen vuốt vuốt lớp vải mềm mát lạnh.

Một giây...

Hai giây....

Rồi ba giây trôi qua...

Khuynh Nhi bỗng nhận ra có gì đó là lạ.

Gối ôm nhà cô mọi hôm đâu có cơ bắp, cũng đâu rắn chắc như thế này...!

Nhưng mà — cảm giác dưới tay cô hiện nay rất chân thật — săn chắc, nóng ấm, từng đường nét hoàn hảo như thể cô đang được chạm vào tác phẩm điêu khắc sống động vậy.

Cô hơi nhíu mày, theo thói quen bóp nhẹ một cái kiểm tra.

Ừm... độ đàn hồi cũng không tệ lắm.

Chưa đủ, cô lại thử bóp thêm một cái.

Ừm... gối ôm lần này đúng là hàng cao cấp, so với mấy loại gối ôm trước đây của cô quả thực khác một trời, một vực, mẹ cô đích thân chọn cho cô có khác—

Khuynh Nhi mỉm cười đầy hài lòng, bàn tay nhỏ nhắn của cô không an phận lại xoa xoa, vuốt vuốt chiếc gối ôm, thuận tiện rúc sâu vào nó thêm chút nữa.

Gối ôm, chính xác hơn là Hàn Hiếu Minh: “!!!”

Sống hai mươi chín năm trên đời, lần đầu tiên trong đời hắn bị một con nhóc bóp... đến mất hết sĩ diện như thế này!

Không những vậy, nha đầu này còn vô tư hưởng thụ mặc cho hắn—

Phong Đồ Nhi, người duy nhất có thể trêu chọc hắn, chạm đến giới hạn của hắn, xem ra chỉ có cô mà thôi.

Cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ đang vùi trong lồng ngực, bàn tay nhỏ còn vô tư sờ tới sờ lui bên trong áo sơ mi, mặt hắn thoáng chốc đen lại như đáy nồi.

Nha đầu này...!

Con bé có biết mình vừa làm gì không? Con bé vô tư đến mức không nhận ra gì sao?

Hắn cắn răng, bàn tay đặt bên hông cô khẽ siết lại, cố kiềm chế chính mình.

Nhưng hắn còn chưa kịp bình tĩnh, giọng nói trong trẻo trong ngực đã vang lên: “Gối ôm mới mua quả nhiên là chất lượng tốt thật... vừa rắn chắc lại vừa thơm tho nữa, mình thật sự rất thích...”

Ầm—

Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên trong đầu Hàn Hiếu Minh.

Ánh mắt hắn tối sầm, hơi thở bỗng trở nên hỗn loạn.

Con nhóc này… xem hắn là gối ôm?! Từ đầu đến cuối con bé đều nhầm hắn là—

Tức chết hắn rồi.

Hàn Hiếu Minh lần nữa cúi đầu nhìn xuống, vốn dĩ muốn véo cô một cái trừng phạt, nhưng khi chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn, vô tư không biết gì của cô, rốt cuộc, hắn ta vẫn mềm lòng, không nỡ.

Không khí yên bình diễn ra đúng hai giây ngắn ngủi.

Bước sang giây thứ ba, mặt mũi Hàn Hiếu Minh đã đen như đáy nồi...

Lần đầu tiên trong đời, hắn — một người đàn ông hô mưa gọi gió, ai ai cũng dè chừng, vậy mà, ở trong tình huống này, bị một con nhóc không biết sợ... trêu chọc?

Không những vô tư sờ soạng, con bé còn ngang nhiên đến mức gần như chạm đến người anh em của hắn?!

Hàn Hiếu Minh tự nói với bản thân phải nhịn, con bé chỉ là một đứa trẻ...

Nhưng khi hắn nhìn thấy tay cô đang đặt ở ngay đó, tâm tình hắn càng trở nên phức tạp. Nếu cứ để yên cho cô làm loạn, hắn nhất định sẽ—

Khuynh Nhi dường như cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, tay cô gần như chạm đến vị trí nguy hiểm liền lập tức dừng lại...

Hàn Hiếu Minh: “…”

Tốt lắm.

Rất tốt.

Còn có cái gan làm loạn này—

Phong Đồ Nhi, em giỏi lắm!

Hàn Hiếu Minh khẽ siết chặt hàm, cố giữ lại chút lý trí còn sót, thấp giọng cảnh cáo cô: “Khuynh Nhi, đừng làm loạn. Ngoan, ngủ đi.”

Chưa đầy ba giây.

Khuynh Nhi hoàn toàn phủi bỏ mấy lời này.

Đầu cô cọ cọ vào ngực hắn, còn tay thì vẫn ngoan cường dịch xuống thêm một chút...

Hàn Hiếu Minh: “…”

ĐỦ RỒI!

Khoảnh khắc tay cô gần như chạm đến nơi nam tính—

Bộp!

Cổ tay cô bị chế ngự hoàn toàn, lực mạnh vung ra vừa vặn ép cô ngả ra giường nhanh chóng.

“Ưm...”

Khuynh Nhi khẽ kêu lên một tiếng, ngơ ngác mở mắt. Cô còn chưa kịp hiểu ra có chuyện gì, phía trên, môi hắn đã bất ngờ áp xuống...

“Ưm...”

Nóng bóng, mềm mại, mạnh mẽ mà vô cùng bá đạo, hoàn toàn không cho cô có bất kỳ cơ hội né tránh nào.

Khuynh Nhi ngây ngốc, mắt mở to, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô chỉ biết, người đàn ông ở trên mình là hắn, mà hắn ta thì đang—

Hàn Hiếu Minh!

Hắn ta hôn cô?!

Hắn ta sao lại ở phòng cô?!

“Ưm...”

Khuynh Nhi giật mình, toàn thân chấn động mạnh, tay chân giãy đạp trong tuyệt vọng.

Hắn nhanh hơn cô nghĩ—

Chỉ trong tích tắc đã giữ chặt eo cô, khiến cô không thể nào động đậy.

Cơ thể cao lớn của hắn ép sát cô, hông hắn chen vào giữa hai chân cô, khóa chặt mọi đường lui của cô.

Lần đầu tiên trong đời... chỉ trong một ngày, cuộc sống vốn yên bình của cô bởi vì một người đàn ông mà trở nên hỗn loạn...

Cũng là lần đầu tiên... cô cảm thấy mình bất lực như thế!

“Ưm... Ưm...”

Hơi thở hắn nóng quá!

Còn rất nguy hiểm nữa!

Từng chút, từng chút xâm nhập vào hơi thở của cô.

Dường như muốn chiếm đoạt tất cả hơi thở của cô...

Dường như có cả sự chiếm hữu tuyệt đối...

Tại sao lại thành ra thế này?

“Ưm... thả... tôi không...”

Không muốn?

Không thích?

Không bằng lòng?

Hắn không muốn nghe.

Hắn không muốn thỏa hiệp.

Nha đầu này luôn nói không thích hắn, ghét hắn, thậm chí không muốn ở cùng hắn.

Nhưng vừa rồi...

Chính cô lại chủ động ôm hắn, bám hắn, lợi dụng hắn? Tất cả đều là do cô nhầm lẫn? Nằm mơ sao?

Được!

Vậy hắn sẽ khiến giấc mơ của cô chân thật hơn một chút!

“A...”

Hắn cắn nhẹ môi cô, đầu lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng cô, cuốn lấy lưỡi cô, không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.

Khuynh Nhi bị ép phải tiếp nhận nụ hôn sâu này, từng đợt tê dại lan tràn khắp cơ thể.

Cô không muốn, giãy giụa.

Nhưng càng giãy giụa, hắn càng hôn cô sâu hơn nữa.

Hơi thở dày đặc của hắn bao phủ cô, khiến cô không còn cách nào thoát ra được.

Hắn không cam tâm!

Nha đầu này chỉ biết lợi dụng hắn lúc ngủ, nhưng tỉnh dậy lại vờ như chẳng có gì?!

Nực cười.

Nếu cô đã chọc giận hắn, vậy thì—

Hắn sẽ khiến cô chết chìm trong hơi thở của hắn.

Nụ hôn này, hắn không cho phép cô quên nó!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc