Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 21: Trêu Nhầm

Trước Sau

break

Trằn trọc đến gần mười giờ tối, Khuynh Nhi mới ngoan ngoãn đi ngủ.

Cô nằm nghiêng trên giường, vùi mình trong chăn bông, ôm lấy gối ôm như mọi ngày.

Dạo trước mẹ cô vừa cho người làm riêng gối ôm hình thú hươu cao cổ cho cô, kiểu dáng nhìn chung rất đẹp mắt.

Từ khi đổi sang loại gối ôm hình thú này, đêm nào cô cũng ngủ rất ngon, không còn cảm giác khó chịu như trước nữa.

Bên cạnh sự mềm mại vốn có, mùi hương của nó kỳ thực rất dễ chịu, chắc hẳn là vì được giặt giũ thường xuyên, cho nên lúc nào cũng sạch sẽ như mới.

Cô hài lòng mỉm cười, theo bản năng vùi mặt sâu hơn vào gối ôm, thích thú vuốt ve lớp vải mềm mát lạnh.

Nhưng chỉ vài giây sau, cô bỗng nhận ra có gì đó không đúng.

Chờ đã!

Gối ôm nhà cô mọi hôm đâu có cơ bắp chứ! Cũng đâu rắn chắc như thế này...!

Cô khựng lại một giây, rồi mơ màng đánh giá.

Thật săn chắc, lại còn rất ấm áp. Từng đường nét hoàn hảo như thể cô đang chạm vào tác phẩm được điêu khắc thật thụ.

Điều này quá kỳ lạ!

Mọi hôm không phải còn mềm mại hay sao? Tại sao hôm nay lại kỳ lạ như thế?

Cô khó hiểu cau mày, thử bóp nhẹ một cái. Rất nhanh, phản ứng chân thật dưới các đầu ngón tay khiến cô thoáng giật mình.

Thật không ngờ, gối ôm của cô hôm nay còn có độ đàn hồi nữa này! 

Chạm đúng dây thần kinh thích thú, cô mê mẩn lại bóp thêm vài cái.

Mỗi lần như vậy, gối ôm dưới tay cô đều phản ứng với cô, khiến cô không cách nào dừng lại. Chỉ đến khi cơn buồn ngủ chiếm lấy, Khuynh Nhi mới hoàn toàn ngoan ngoãn.

Mà người bị cô xem như là gối ôm sờ mó, hiện nay, chỉ có thể hít lấy từng ngụm không khí trước mặt để duy trì bình tĩnh. 

Đáng chết!

Hắn vừa bị một con nhóc sờ mó?

Hơn nữa, còn vô cùng thích thú?

Hắn nghiến răng, tự cảnh tỉnh chính mình.

Con bé dù sao cũng là một đứa trẻ, vẫn còn chưa nhận thức được việc mình đang làm, hắn không thể vì vậy mà hành động nông nỗi.

Không được!

Hắn tuyệt đối không được!

Nhưng khi cúi đầu, chạm đến khuôn mặt nhỏ say ngủ, môi đỏ mộng chu ra, hầu kết hắn lại không tự chủ động đậy, kéo theo hạ thân căng trướng vì thức tỉnh.

Chết tiệt!

Hắn rít qua kẻ răng, cố gắng loại bỏ suy nghĩ không nên đang kéo đến.

Hắn không được như vậy.

Hắn tuyệt đối không được.

Cho dù hắn muốn, hắn cũng không thể làm ra chuyện đó ngay lúc này.

Cô vẫn còn quá nhỏ, hắn không thể làm trái với nguyên tắc.

Cắn chặt răng, hắn hít thở thật sâu.

Đến khi du͙© vọиɠ hoàn toàn bị đẩy lùi, hắn mới nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo ra khỏi lớp áo sơ mi.

Nhưng khi vừa dứt ra không lâu, cô lại men theo thói quen mà bướng bỉnh tìm đến. Tuy nhiên, lần này cô không hề làm càn, chỉ vừa vặn đặt ở nơi đó rồi dừng lại.

Hàn Hiếu Minh thở dốc.

Từng tế bào như sắp vỡ tung ra.

Vẫn còn may! Cô không làm gì cả!

Nếu không, thì hắn đã...!

Liếc thấy cô ngoan ngoãn, đã ngủ say hoàn toàn, Hàn Hiếu Minh cũng an tâm phần nào. Nhưng khi hắn vừa buông cảnh giác, tay cô liền không an phận dịch xuống thấp một chút.

Ầm!

Hàn Hiếu Minh mở mắt, toàn thân căng cứng như dây đàn sắp đứt. Đồng thời, một cảm giác không tên dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn thêm phần nào tỉnh táo. Phong Đồ Nhi, con bé vậy mà lại...

Dù là thắt lưng, nhưng cũng là một nơi nguy hiểm của đàn ông. Huống hồ, con bé còn vô tư như vậy. Ngộ nhỡ nếu thật sự tiếp tục, con bé có khi nào sẽ...!

Mà Khuynh Nhi dường như cũng cảm nhận được có gì đó không đúng.

Vừa chạm đến thắt lưng, cô rất nhanh dừng lại.

Hàn Hiếu Minh lần nữa hít thở sâu một hơi.

Không ổn!

Hắn sắp phát điên rồi!

Dù vậy, hắn vẫn dùng chút lý trí còn sót lại của mình, thấp giọng dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực: “Khuynh Nhi ngoan, nghe lời anh ngủ đi.”

Quả thực, hoàn toàn có tác dụng.

Nhưng còn chưa đến ba giây sau, tay cô lại ngoan cường tìm đến, một lần chạm vào vật nam tính xa lạ. Khoảnh khắc ấy, Hàn Hiếu Minh chấn động.

Phong Đồ Nhi, con bé vừa rồi...!

Không để cô có cơ hội càn quấy thêm nữa, hắn bắt lấy tay cô, đẩy họ về tư thế ám muội.

Đột ngột thay đổi tư thế khiến cô vô thức bật ra một tiếng ưm thật khẽ.

Còn chưa kịp thích nghi, mơ màng cô đã cảm nhận rõ sự xâm nhập từ bên ngoài.

“Ưm...”

Môi bị thứ gì đó công phá, Khuynh Nhi theo bản năng hé miệng. Có được sự cho phép ban đầu, lưỡi hắn rất nhanh liền tìm đến, thuận lợi len vào trong.

Ban đầu, hắn vốn chỉ muốn dạy dỗ cô một chút. Nhưng khi phát hiện cô ngoan ngoãn đáp lại, vụng về như đang thưởng thức kẹo, hắn lại không cách nào kiểm soát, đẩy nhanh tiết tấu hơn một chút.

“Ưm...”

Dưới đầu lưỡi hắn, cô mơ hồ thở dốc. Tiết tấu quá nhanh, lại thay đổi liên tục, khiến cô không thể nào theo kịp, cơ thể cũng vì thế có dấu hiệu tỉnh lại.

Hắn biết rõ điều này, rất nhanh điều chỉnh lại nụ hôn, không còn thô lỗ ép cô đón nhận như trước nữa.

Nhưng vừa điều chỉnh lại không lâu, Khuynh Nhi liền mơ màng tỉnh lại.

Vừa mở mắt, cô liền chững lại hai giây vì cảnh tượng trước mắt.

Mãi đến giây thứ ba, khi lưỡi hắn chạm vào đầu lưỡi cô lần nữa, Khuynh Nhi mới hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn...

Người đàn ông phía trên cô...

Hàn Hiếu Minh, hắn ta đang hôn cô?

Tại sao lại như vậy?

“Ưm... đừng... đừng...”

Giữa nụ hôn, Hàn Hiếu Minh dừng lại.

Một cảm giác ngột ngạt đồng thời len lỏi vào trong lồng ngực hắn rõ rệt.

Cô... tỉnh rồi.

Hơn nữa, còn đang bày xích hắn?

Tại sao lại thành ra thế này?

Không phải vừa rồi, chính cô rất ngoan ngoãn tiếp nhận hắn đó sao?

Cô là người bắt đầu rồi còn gì?

Hắn cười lạnh trong lòng.

Đồng thời, cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Nhưng hắn không dừng lại, chỉ liếc nhìn cô ngay bên dưới một thoáng, rồi chậm rãi tiếp tục.

Đầu lưỡi hắn một lần nữa tiến vào, thô lỗ cạy mở răng cô ra...

“Ưm... ưm...”

Đầu óc cô trống rỗng, cả cơ thể như bị khóa chặt bằng gông xiềng, một chút kẻ hở để cô thoát ra cũng không có.

Trong khoang miệng, hơi thở hắn dần trở nên rõ ràng, nóng rẫy thiêu đốt lý trí cô.

Nóng quá!

Nguy hiểm quá!

Từng chút, từng chút xâm nhập vào hơi thở của cô.

Dường như muốn chiếm đoạt, nhưng dường như... cũng đang quyến dụ cô...

Tại sao lại thành ra thế này?

“Ưm... thả... tôi không...”

Không muốn?

Không thích?

Không bằng lòng?

Hắn không muốn nghe.

Hắn không muốn thỏa hiệp.

Nha đầu này luôn nói không thích hắn, ghét hắn, thậm chí không muốn ở cùng hắn.

Nhưng vừa rồi...

Chính cô lại chủ động ôm hắn, bám hắn, lợi dụng hắn? Tất cả đều là do cô nhầm lẫn? Nằm mơ sao?

Được!

Vậy hắn sẽ khiến giấc mơ của cô chân thật hơn một chút!

“A...”

Hắn không nghe, cắn nhẹ vào môi cô, đầu lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng cô lần nữa. Hắn cuốn lấy lưỡi cô, mυ"ŧ lấy lưỡi cô, không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.

Khuynh Nhi bị ép phải tiếp nhận nụ hôn sâu này, từng đợt tê dại lan tràn khắp cơ thể.

Cô không muốn, giãy giụa.

Nhưng càng giãy giụa, hắn càng hôn cô sâu hơn nữa.

Hơi thở dày đặc của hắn bao phủ cô, khiến cô không còn cách nào thoát ra được.

Hắn không cam tâm!

Nha đầu này chỉ biết lợi dụng hắn lúc ngủ, nhưng tỉnh dậy lại vờ như chẳng có gì?

Nực cười.

Nếu cô đã chọc giận hắn, vậy thì—

Hắn sẽ khiến cô chết chìm trong hơi thở của hắn.

Nụ hôn này, hắn không cho phép cô quên nó!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc