
Cái gì?
Cô không nghe nhầm chứ?
Thanh toán bằng tiền mặt?
Nghĩa là, cô nhất định phải trả cho họ bằng tiền mặt thay vì chuyển khoản như đã tính?
Con mẹ nó, rõ ràng là bức người còn gì?
Ngay lúc cô gần như bất động, giọng hắn đã lãnh đạm truyền đến, kéo cô về thực tại: “Được rồi bảo bối, em đừng làm loạn nữa. Cùng lắm bữa ăn ngày hôm nay, tôi sẽ trả cho em.”
“Trả cho tôi?” Cô nhìn hắn, bán tín bán nghi: “Có thật anh không giở trò quỷ gì không?”
“Tôi có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo.”
Cô không tin: “Làm sao tôi có thể tin anh?”
Hắn liền nhìn đến nam nhân viên: “Cậu ta là nhân chứng tốt nhất.”
Cô bĩu môi: “Nhưng tôi không muốn phải mang nợ một người xấu xa giống như anh. Tiền mà tôi nợ anh, tôi nhất định sẽ trả.”
Hắn hết cách: “Được. Là em nói.”
Cô quả quyết: “Quân tử nhất ngôn.”
Nghe được lời muốn nghe, Hàn Hiếu Minh mỉm cười. Sau đó, hắn thong thả rút thẻ từ túi ra, chẳng vội vã chút nào, như thể đã biết trước kết quả.
Kỳ lạ hơn, nam nhân viên lúc nãy từ chối không nhận thanh toán của cô, hiện nay lại vui vẻ nhận thanh toán của hắn.
Khuynh Nhi chứng kiến mà không khỏi chửi thề “con mẹ nó” trong bụng.
Quả nhiên, cô bị họ lừa rồi!
Sau khi hoàn tất phần thanh toán, Hàn Hiếu Minh rất nhanh liền đứng lên, nhìn cô cười hài lòng một cái.
Trước khi đi, hắn còn không quên nhắc cô nhớ: “Nhớ kỹ đấy, em nợ anh một lần.”
Khuynh Nhi liếc thấy nụ cười đó của hắn liền giận đến không thể nào phản bác.
Cô nghiến răng, siết chặt lấy di động, suýt nữa thì không nhịn được mà cắn hắn một cái.
Cuối cùng, cô chỉ có thể lẽo đẽo đi theo hắn, rời khỏi phòng VIP với tâm trạng nặng trĩu. Càng nghĩ, cô càng thấy mình ngốc. Cô rõ ràng biết hắn ta vốn không có ý tốt, vậy mà còn nói sẽ mang nợ hắn ta. Cô đúng là điên mà.
Cô tự hỏi, từ bao giờ cô lại thê thảm đến như vậy? Bắc Kinh yên bình của cô trước kia rốt cuộc đi đâu rồi? Ai đó trả lại cho cô đi!
Ra đến bãi đỗ xe, Hàn Hiếu Minh chủ động mở cửa xe cho cô, ý bảo cô ngồi vào.
Khuynh Nhi còn đang giận, cố ý không tiếp nhận: “Tôi có thể tự bắt xe về nhà.”
Hắn vừa nghe, môi đã cong hứng thú: “Nói không chừng, đến cả taxi cũng không nhận chuyển khoản. Mà nếu về nhà để mẹ trả tiền thay cho em, thì quá mất mặt rồi!”
Khuynh Nhi ngay lập tức cứng họng.
Nhớ đến chuyện lúc nãy bị hắn ép nhận “nợ”, cô càng tức hơn nữa.
Mà hắn thì không hề dừng lại, đổ người ghé sát vào tai cô, thì thầm lại trêu ghẹo: “Em định đi bộ về thật à?”
Cô giật mình, theo phản xạ lùi lại.
Nhưng hắn không cho cô cơ hội trốn tránh nữa, trực tiếp vòng tay qua eo cô, kéo cô về cửa xe, nhét cô ngồi vào trong.
“Ngoan, ngồi yên đó.”
Cô muốn phản kháng, nhưng lại cảm thấy ánh mắt hắn nguy hiểm, đành nghiến răng, không dám lộn xộn nữa.
Sau khi cài dây an toàn cho cô xong, hắn mới quay trở về ghế lái, khởi động xe rời đi.
Trên đường về, cô không nói một lời, hai mắt nhìn ra ngoài cửa xe, mặc kệ hắn muốn nói gì cũng không đáp.
Hắn liếc sang, lại không nhịn được hỏi: “Bảo bối nhà chúng ta giận rồi à?”
Cô không đáp.
Hắn thấy vậy thì cũng không dừng lại, tiếp tục kèm dụ dỗ: “Cùng lắm thì... anh xem như lời em nói lúc đó, chỉ là nhất thời nói vui miệng. Em hà tất vì vậy mà giận dỗi?”
“Tôi không cần.” Cô cục súc trả lời. Hơn nữa, còn thẳng thắn nêu rõ: “Chuyện mà tôi nói mình nợ anh, tôi nhất định sẽ trả. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng nữa.”
Câu cuối cùng, hắn nghe mà bất lực.
Nước sông không phạm nước giếng?
Cô rõ ràng đang giận hắn còn gì?
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại ngay gara Phong Vũ.
Khuynh Nhi không muốn dây dưa với hắn thêm, lạnh lùng đẩy cửa xe, bước xuống trước khi hắn phản ứng.
Bóng cô nhỏ nhắn, thoăn thoắt, nhưng lại mang theo sự nặng nề đè nén.
Hắn có thể nhìn ra.
Đồng thời, cũng nặng nề tương tự.
Có vẻ như, cô vô cùng giận hắn.
Hàn Hiếu Minh khẽ day trán một cái, cảm nhận cơn đau đầu truyền đến mà không hề thuyên giảm.
Hắn tự nói với bản thân.
Ngày tháng sau này, e là, hắn khó mà thể không đau đầu.
Vừa bước vào phòng khách, Khuynh Nhi rất nhanh đã thấy mẹ cô đang ngồi xem qua số tài liệu dày cợm.
Số lượng khá nhiều, thoạt nhìn đã khiến cô nhăn mặt.
Lúc này, bà không chú ý cô đã về, dáng vẻ tập trung xem xét tài liệu đến cao độ.
Dù có chút buồn bực, lại không muốn phiền bà, nhưng cô vẫn không nhịn được, nói với bà một tiếng: “Mẹ, con về rồi.”
Nghe giọng cô, Diệp Vy theo phản xạ nhìn sang, kéo theo một nụ cười tươi rói. Bà không để tâm tài liệu nữa, đặt xuống, chuyên tâm mà hỏi cô: “Thế nào rồi bảo bối? Con và anh đi tham quan trường mới có vui không?”
Nhắc đến hắn, cô bĩu môi một cái.
Vốn dĩ muốn đem ấm ức vừa rồi nói với bà, nhưng cô còn chưa kịp tố giác, Hàn Hiếu Minh bên ngoài đã nhanh chóng đi vào, thong thả trả lời thay cho cô: “Con bé rất thích ngôi trường này đó mẹ, còn nói bản thân sẽ học thật ngoan ngoãn. Con thấy về chuyện này, mẹ có thể không cần phải lo lắng.”
Diệp Vy nghe xong thì lấy làm vui mừng, hoàn toàn không nghi ngờ gì nói: “Vậy thì tốt quá rồi!” Sau đó, bà tiếp tục: “Bây giờ cũng đã trưa lắm rồi, mẹ đúng lúc có nấu canh bổ chờ hai đứa. Để mẹ gọi dì Nhan hâm nóng cho hai đứa dùng nhé?”
Cô muốn nói mình ăn rồi, cụ thể là nuốt cục tức no rồi, nhưng Hàn Hiếu Minh đã nhanh hơn cô đáp: “Bọn con vừa ăn bên ngoài ạ, canh đó để sau rồi bọn con sẽ dùng.” Hắn dừng lại vài giây, rồi như cố tình nói: “Khuynh Nhi có vẻ rất hài lòng với bữa trưa hôm nay, con nghĩ con bé vẫn còn thấy no lắm. Hiếm khi anh em con cùng nhau đi ăn, con bé nhiệt tình như vậy, con cảm thấy rất vui.”
Lời vừa dứt, Khuynh Nhi liền liếc hắn một cái, nhưng hắn tỏ ra không để ý đến cô, thong thả ngồi xuống bên cạnh mẹ, chủ động rót trà vào trong tách.
Diệp Vy thấy cô cứ đứng đờ ra đó, không ngồi, cũng không nói năng gì, sắc mặt còn trông không tốt lắm, liền lấy làm lo lắng: “Khuynh Nhi, con làm sao vậy? Có phải không được khỏe rồi không? Có cần mẹ gọi bác sĩ đến không?”
“Dạ không, thưa mẹ.” Cô đáp.
Còn chưa đợi bà hỏi thêm, cô đã xoay người, chạy lên tầng.
Vào đến phòng, cô liền đóng cửa “rầm” một cái, rồi vùi mình xuống giường.
Lúc này, cô vô cùng uất ức, thậm chí còn không nhịn được mà đấm mạnh lên gối ngủ trút giận.
Đáng ghét!
Hắn ta dựa vào đâu mà bắt nạt cô chứ?
Đã vậy, còn dám ở trường mà ngang nhiên hôn cô?
Đúng là quá biến thái, vô sỉ!
Nếu không phải lúc đó không có ai, cô nhất định đã mất mặt chết rồi!
Cô nghiến răng, đay nghiến trong bụng: “Mình tuyệt đối không thể để yên chuyện này được! Hàn Hiếu Minh, anh cứ chờ đó! Sớm muộn gì tôi cũng phải trả lại mối thù này!”
Lời vừa dứt, điện thoại cô rung lên.
Là tin nhắn đến từ hội bạn học của cô trên Wechat.
Khuynh Nhi lật người, cầm di động lên xem. Tin nhắn theo đó đến ồ ạt.
[Ngày mai có tiết thầy Hàn đấy, nghe nói là người rất nghiêm khắc, đáng sợ quá mọi người ơi!]
[May quá! Tớ vừa hay chuyển thẳng đến trường khác. Thầy cô ở đây rất thân thiện, hôm nay tớ vừa đến trường nè!]
[Tỉ lệ đẹp trai vẫn cao hơn nghiêm khắc mà, các cậu đừng lo quá!]
[Tớ muốn cưa đổ thầy, ủng hộ tớ đi nào các cậu!]
[Cậu điên rồi! Coi chừng bị nuốt mất xương đấy!]
[…]
Trong group chat, mọi người thảo luận khá sôi nổi, chỉ riêng cô, từ đầu đến cuối đều không có hứng thú chen vào.
Thầy Hàn? Đẹp trai? Lại còn muốn cưa đổ? Bọn họ đang nghĩ gì vậy chứ?
Suy cho cùng, chẳng phải đều là lời đồn đoán thôi sao? Nói không chừng, đối phương chỉ là một người đàn ông tuổi trung niên cũng nên.
Cô không có hứng thú.
Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa. Kèm theo đó là giọng nói quen thuộc: “Em gái ngoan của anh, nghỉ ngơi sớm để lấy sức đi nhé! Ngày mai em còn phải đến trường nhận lớp mới nữa đấy! Nếu để ngày đầu tiên mà đến muộn, lại bị thầy Hàn gì đó của em phạt đứng bên ngoài, nói không chừng, bản thân em sẽ khó coi lắm đấy!”
Câu cuối cùng, Khuynh Nhi không nhịn được ngồi dậy. Cô suýt nữa thì đã ném thẳng gối vào cửa.
Đáng ghét!
Hắn ta như vậy là ý gì?
Có phải hắn ta ngầm thừa nhận, hắn là giáo viên mới hay không?
Không được.
Cô không cho phép.
Hắn là anh trai cô đã đành, bây giờ còn có khả năng trở thành giáo viên trong trường cô?
Chuyện này cô không thể chấp nhận!
Trước tiên, cô phải xác nhận lại chuyện này!
Nghĩ rồi, Khuynh Nhi nhanh chóng mở điện thoại, vào trang chủ trường học, tìm kiếm thông tin về giáo viên mới họ “Hàn” được bổ nhiệm.
Nhưng kỳ lạ thay, bất kỳ thông tin gì về người này đều hoàn toàn trống rỗng.
Ngoại trừ tin tức về một giáo viên mới họ Hàn ra, chẳng có ai biết gì về thông tin người này. Không ảnh, không ŧıểυ sử, không cả lời bàn tán cụ thể. Chỉ có một vài lời đồn rằng thầy cực kỳ nghiêm khắc, bài giảng không dễ nuốt chút nào, nhưng tuyệt nhiên không có ai miêu tả đối phương rốt cuộc có bộ dạng ra sao.
Khuynh Nhi ngẩn ra, đồng thời cảm thấy quá kỳ lạ.
Một giáo viên mới đến, nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào ngoài việc “nghiêm khắc” và “họ Hàn”?
Cô mím môi, trong lòng đầy mâu thuẫn.
Có khi nào… thật sự là hắn không?
Không thể nào!
Cô lập tức bác bỏ.
Bắc Kinh có biết bao nhiêu người họ Hàn kia chứ!
Họ Hàn vốn phổ biến như vậy, tuyệt đối không thể nào là hắn.
Nhưng nếu… lỡ như thật sự là hắn ta thì sao?
Nghĩ đến cảnh mỗi ngày đều phải gặp hắn, lại còn phải gọi hắn là “thầy”, sống lưng cô lạnh toát.
Khuynh Nhi lăn qua lộn lại trên giường, ôm đầu rêи ɾỉ.
Ngày mai cô phải làm sao đây?
Tại sao cô lại có dự cảm chẳng lành thế này chứ?
