Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 19: Bẫy

Trước Sau

break

Câu nói đó, hắn nghe mà không thể tiêu hóa.

May mắn, người nói ra câu nói này là cô, nếu đổi lại người khác, nói không chừng, hắn đã bóp chết đối phương rồi.

Tất nhiên, nếu đem so sánh với người khác, lời cô vẫn có giá trị nhất. Đồng thời, cũng tổn thương hắn nhất.

Dù vậy, hắn ngoài tiếp nhận ra, quả thực không thể làm gì khác.

Giữa cô và hắn có quá nhiều hiểu lầm. Muốn họ trong thời gian ngắn đẩy mối quan hệ này tốt hơn, e là không dễ gì.

Dù sao cũng là hắn không đúng trước.

Chỉ cần có thể khiến cô hài lòng, cô muốn trù dập hắn thế nào cũng được.

“Sao hả? Anh cũng cảm thấy lời tôi nói là đúng, có phải không?”

Hàn Hiếu Minh chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực đến như thế.

Thừa nhận không được.

Phủ nhận càng không được.

Nếu hắn tán thành lời nói kia của cô, chẳng khác nào tự đem mình bán đứng. Nhưng nếu phủ nhận chúng, lại không khác nào khiến cô thêm ác cảm với hắn. Phong Đồ Nhi muốn hắn biết cô không dễ gì bắt nạt, nhưng cô vĩnh viễn cũng không thể biết được, chính sự bướng bỉnh ngày hôm nay của cô, nó mới là thứ đang cố bắt nạt hắn.

“Cho nên, em cảm thấy, đối phương là người tốt hơn tôi?” Hắn không trả lời, chỉ nhàn nhạt hỏi lại.

Đúng như dự đoán, cô liền đáp: “Không sai.”

“Vậy em có từng nghĩ, đó đều là bề nổi mà em có thể nhìn thấy không?”

Trước ánh mắt như dò xét của hắn, Khuynh Nhi hơi khựng lại một chút.

Bề nổi? Hắn đang muốn nói gì?

Cô không hiểu: “Ý của anh là gì?”

“Tôi chỉ muốn hỏi em, em có dám chắc đã là giáo viên, thì sẽ không có lòng riêng không?”

Cái đó...

Quả thực...

“Dù sao cũng sẽ không giống anh.” Cô chắc giọng, bảo vệ ý tứ mình đến cùng: “Nói thế nào đi nữa thì đối phương cũng là giáo viên giỏi. Nếu như hắn ta thật sự có lòng riêng, cũng không đến nỗi giở trò để uy hiếp người khác.”

“Cho nên, em cảm thấy, hắn ta là đàn ông, cũng không có gì để đề phòng?”

Ngụ ý hắn quá sâu, cô không thể đoán được: “Hàn Hiếu Minh, anh rốt cuộc đang nói đi đâu vậy?”

Hắn cười, không đáp ngay, nâng ly rượu vang lên, thong thả nhấp một ngụm thật khẽ. Mùi vị này rõ ràng khi nãy còn rất tệ, nhưng không hiểu sao, lúc này lại ngọt đến khác lạ!

“Hàn Hiếu Minh.” Cô không nhịn được mà hỏi hắn: “Anh nói như vậy là ý gì?”

Hắn không đáp, hơi liếc mắt nhìn cô, nuốt trọn từng nấc biểu cảm trên mặt cô. Nhỏ nhắn, non nớt, trong trẻo lại đáng yêu... thật khiến người ta đau đầu mà.

“Này!” Cô khó chịu thật sự: “Nếu anh còn không nói, tôi sẽ mặc kệ anh thật đấy!”

Vế sau cùng, như có ma lực hút lấy hắn. Vốn chỉ muốn cô không nhịn được đòi hỏi câu trả lời, không ngờ, cô lại sốt ruột đến mức muốn tuyệt giao với hắn.

Khoảng thời gian mười ba năm qua với hắn là đủ rồi.

Hắn không muốn ngay cả một chút cơ hội để đến gần cô cũng không thể.

Đặt ly về chỗ cũ, hắn không kéo dài thời gian nữa, nhìn cô, đáp: “Cũng không có gì cả. Chỉ là, tôi đang tốt bụng muốn nhắc nhở em thôi.”

“Nhắc nhở? Anh mà lại có lòng tốt muốn nhắc nhở tôi sao?”

“Tùy em nghĩ thế nào cũng được.” Hắn có chút tổn thương, nhưng vẫn tiếp tục, nói: “Nhưng tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở em, tốt nhất đừng để bị hắn ta nhắm trúng. Bởi vì... mặt tối của một người đàn ông, không nằm ở việc hắn ta đang giữ chức vụ gì.”

Câu cuối cùng, quả thực không thể không cảnh giác.

Trên các phương tiện truyền thông vẫn thường đưa về tin tức này...

Không phải không có, chỉ là rất cá biệt.

Huống hồ, ngôi trường này đã được mẹ cô thẩm định qua, cô tin vào mắt nhìn của bà, càng tin tưởng mọi chuyện sẽ không tệ như vậy!

Hắn ta chỉ đang phóng đại chuyện này lên mà thôi, cô không nên ảnh hưởng.

Con người này lúc nào cũng thần bí, bất nhất, không rõ mục đích gì... cô tuyệt đối không thể ở gần hắn ta nữa.

Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.

Phải.

Dù sao cũng đã kết thúc việc tham quan trường, cô cũng không làm trái ý mẹ, cô phải dừng ngay chuyện này lại.

Siết di động trong tay, cô cân nhắc nói thẳng: “Tôi ăn no rồi, tôi phải về nhà đây.”

“Về?” Lông mày hắn khẽ động.

Hắn không nghĩ cô đổi ý nhanh vậy. Vừa rồi còn mặc nhiên mà đấu khẩu với hắn, bây giờ lại chủ động rút lui, có phải cô đang muốn vạch rõ ranh giới với hắn không?

“Đúng vậy, tôi no rồi.”

Cho nên, cô quả nhiên muốn đi?

Hắn không ngăn cản cô, chỉ cong môi hờ hững: “Thức ăn vẫn còn nhiều như vậy, có thật em đã no rồi không?”

Cô hơi luyến tiếc nhưng vẫn quả quyết nói: “Tôi no rồi. Nếu không có vấn đề gì, anh vẫn có thể ăn thay phần của tôi. Chuyện này, Hàn thiếu gia có thể làm được mà đúng không?”

“Vậy ý của em tức là, em muốn về một mình?”

“Có vấn đề gì sao?” Cô bàng quan hỏi lại.

Đương nhiên, vấn đề rất lớn là đằng khác!

Phong Đồ Nhi, con bé quả nhiên muốn chạy trốn khỏi hắn?

Quất ngựa truy phong, câu nói này, có thể dùng vào trường hợp này hay không?

Tốt!

Phong Đồ Nhi, em giỏi lắm!

“Đúng là không có vấn đề gì.” Hắn trả lời, giọng bình thản, thậm chí còn mỉm cười khiến cô cảm thấy nhẹ phần nào. Nhưng sau đó, bầu không khí ngay bên trong phòng ăn bỗng ngột ngạt thấy rõ: “Vậy còn tiền bữa ăn này thì sao?”

“Hả?” Khuynh Nhi tí thì cắn trúng lưỡi: “Hàn Hiếu Minh, anh đưa tôi đến đây, lẽ nào không phải để anh trả tiền sao?”

“Không sai.” Hắn không phủ nhận, nhưng cũng không tán thành: “Nhưng liền nói, bản thân em là em gái. Em gái có nghĩa vụ hiếu kính với anh trai của mình, là chuyện thường tình mà, đúng không?”

“Cho nên nói, bữa ăn này tôi cũng có phần sao?”

“Chính xác là vậy!”

“Anh...” Cô nghiến răng, cảm thấy mình sắp điên thật rồi: “Hàn Hiếu Minh, anh đừng có mơ nữa! Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện khiến mình phải lỗ vốn như vậy!”

“Nghĩa là em... đang muốn thoái thác trách nhiệm của mình sao?”

“Vốn dĩ người bắt đầu là anh.”

Hắn không nói cô sai, càng không quên nhắc cô: “Đúng là tôi đưa em đến đây, nhưng em cũng đâu phản đối tôi làm vậy.”

“Tôi vốn bị anh ép buộc mà.” Cô cãi lại.

Hắn gật gù: “Ép em đến mức, bản thân em ăn rất hài lòng hay sao?”

“Anh...” Cô kiềm chế để không bật ra một câu chửi thề nào.

Tên đàn ông này, hắn ta có thể bá đạo đến mức nào mới nói ra được những lời vô liêm sỉ một cách tự nhiên đến như thế? Đã vậy, còn không biết mình đang sai ở đâu, rõ ràng khiến cô tức chết mà!

Cô cảm thấy nếu mình còn ở đây lâu thêm, cô nhất định sẽ bị hắn ta chọc đến đập bàn mất!

Không được, cô phải rời khỏi đây, bằng mọi giá. Mặc kệ hắn muốn giở trò gì, cô không quan tâm nữa.

Đứng dậy, cô quả quyết: “Tôi mặc kệ, tôi phải về!”

Hàn Hiếu Minh không ngăn cản, chỉ chậm rãi nhướng mày, biểu cảm khuôn mặt càng trở nên thú vị: “Em có chắc là mình muốn đi không?”

Cô siết chặt di động trong tay hơn, vẫn không đổi giọng điệu: “Chắc! Tôi chắc chắn!”

“Vậy tôi không ngăn cản em nữa.”

Giọng hắn dịu xuống, giống như hoàn toàn mặc kệ cô, khiến cô hơi nghi ngờ.

“Anh thật sự không giở trò gì chứ?”

Hắn oan ức cười khổ: “Phong Đồ Nhi, em có phải quá đa nghi rồi không?”

Cô lười tranh cãi, bĩu môi nói: “Tốt nhất là như vậy.”

Vừa dứt câu, cửa phòng VIP liền bật mở một tiếng, kéo cô khỏi đề tài thảo luận. Khuynh Nhi theo quán tính nhìn đến nơi phát ra tiếng động. Rất nhanh, để cô nhìn thấy là một nam nhân viên trẻ tuổi. Cô đồng thời cũng nhận ra người này, vừa rồi chính anh ta là người đã mang thức ăn đến. Có vẻ như lần này anh ta đến chính là để...

Khoan đã.

Khuynh Nhi bỗng dự cảm không lành.

Cô rõ ràng còn chưa gọi thanh toán, lý nào lại...

Rồi như bừng tỉnh, cô quay lại nhìn hắn.

“Hàn Hiếu Minh, là anh làm?”

Hắn nghe không hiểu cô nói gì, bàng quan đáp: “Có vẻ như cậu ta biết em muốn bỏ chạy, cho nên đến sớm hơn một chút.”

Khuynh Nhi hoàn toàn đuối lý ngay lúc này. Đúng hơn, cô giận đến nghẹn lại.

Hắn ta nói mời cô, nhưng lại dùng cách này để cô phải mất mặt?

Đúng là một tên cáo đội lốt người mà.

Còn chưa hả giận, nam nhân viên vừa vặn đã tiến đến chào hỏi qua bọn họ.

Cô không buồn quan tâm, mặc kệ hắn khách sáo trao đổi.

Đến khi nhìn thấy tờ hóa đơn mà nam nhân viên vừa tiện tay đặt xuống, gần ngay tầm mắt cô, Khuynh Nhi mới liếc nhìn một thoáng. Hơn những gì mà cô đã tưởng tượng. Hiện nay, trên hóa đơn, chễm chệ một con số khổng lồ.

Khuynh Nhi suýt thì ngã.

Chờ đã! Tại sao lại nhiều đến như vậy?

Ban đầu cô chỉ muốn trả đũa hắn, cho nên mới cố tình gọi những món đắt nhất. Nhưng mà đắt nhất ở đây, lại có thể khủng bố thế này sao?

Hình như... cô hơi quá tay rồi thì phải.

“Hàn… Hàn Hiếu Minh...”

Cô nhìn hắn, nhất thời không biết phải trình bày thế nào.

Mà hắn, lại không mấy quan tâm, thản nhiên chạm mắt cô: “Em sao vậy? Lẽ nào em đang chê... những con số bên trong hóa đơn còn quá nhỏ?”

Cô chỉ muốn gào lên nhỏ cái đầu của anh, nhưng đáng tiếc, cô không dám làm vậy.

“Thật ra tôi...”

“Em không trả nổi à?”

Quá thẳng thắn.

Khuynh Nhi bởi vì câu nói này mà đứng hình hai giây, hận không thể bóp cổ hắn lập tức. Hắn ta rõ ràng biết cô không có số tiền này, vậy mà còn dám công khai bêu xấu cô? Chuyện này, cô tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.

“Không... không phải như vậy.”

Cô không biết phải giải thích thế nào.

Tóm lại, cô không hẳn không có số tiền này, chỉ là miễn cưỡng lắm cũng chỉ được một nửa. Nó có thể coi là tài sản của cô, cô không muốn đánh mất chỉ vì một bữa ăn thế này.

Nhưng mà, cô làm sao nói ra điều mất mặt này chứ?

Cô đường đường là thiên kim đại ŧıểυ thư Phong Ân, danh tiếng lừng lẫy trên thương trường, vậy mà đến một bữa ăn cũng không thể trả nổi?

Chuyện này rõ ràng quá mất mặt!

Hơn nữa, nếu như cô nói bản thân bởi vì không muốn phụ thuộc vào gia đình nên cô không có... số tiền khổng lồ này, ai mà tin cô chứ?

“Nếu không trả nổi, em có thể nói với tôi một tiếng.”

Cô lập tức mừng rỡ: “Anh sẽ thanh toán sao?”

“Không phải thanh toán.” Hắn trả lời, tiện đà sửa lại: “Mà là cho em nợ.”

“Nợ anh?”

“Không sai. Là nợ.”

Cô cảnh giác liếc hắn: “Anh đừng có mơ, tôi sẽ không mang nợ anh đâu.”

Hàn Hiếu Minh không giận, ngược lại chỉ thản nhiên nhìn cô: “Không sao. Vậy em có thể tự tìm cách để trả. Nhưng nếu thật sự không tìm được cách nào, có thể nghĩ đến đề nghị đó của tôi.”

Đề nghị? Cô thấy là một cái bẫy thì đúng hơn! Cô không ngốc như vậy!

Cùng lắm thì cô trả một nửa, sau đó...

Bất ngờ, cô nghĩ ra gì đó, liền quay sang nam nhân viên đối diện.

“Anh à, tôi có thể về nhà lấy tiền rồi quay lại trả không?”

Không rõ vì sao, khi câu nói vừa dứt, không khí trong phòng liền yên ắng đáng sợ. Hàn Hiếu Minh trước đó còn thản nhiên trêu cô, hiện nay chỉ có thể day trán mà bất lực cảm thán “ngốc”.

Con bé thà tự mình xoay sở cũng không muốn nợ hắn? Con bé bày xích hắn vậy sao?

“ŧıểυ thư à…” Nam nhân viên khó xử: “Không phải tôi không tin ŧıểυ thư, chỉ là... cách này rõ ràng không thích hợp.”

“Không thích hợp?” Cô không dám tin vào tai mình: “Lẽ nào anh cảm thấy, tôi nên mang nợ anh ta sao?”

Nhắc đến hắn, nam nhân viên liền liếc sang. Hàn Hiếu Minh không để ý, chỉ thong thả uống nước, coi như vừa rồi không nghe thấy gì cả.

Lúc nhìn lại cô, nam nhân viên quả thực, nói: “Dù sao hai người cũng là người một nhà. Tôi lại nhìn ra anh ấy rất yêu thương ŧıểυ thư, mong cô đừng vì giận dỗi anh ấy mà làm nhân viên như chúng tôi khó xử.”

Câu nói đó, vừa vặn khiến Khuynh Nhi chững lại.

Yêu thương? Hắn ta yêu thương cô? Cái tên ngốc nghếch, lắm lời này, anh ta đang nói linh tinh cái gì vậy?

“Nhưng...”

“Được rồi bảo bối, em đừng làm loạn nữa.” Chính lúc đó, hắn lên tiếng, dứt khoát cắt ngang bầu không khí ngột ngạt: “Cậu ấy nói không sai, em đừng vì giận dỗi mà khiến cậu ta phải khó xử. Ai thanh toán cũng giống như nhau thôi, em đừng quá câu nệ.”

“Tôi không cần!” Cô quay lại, không muốn liên quan đến hắn nữa: “Bây giờ tôi sẽ gọi cho mẹ, bà ấy nhất định sẽ giúp tôi.”

Nói rồi, cô mở di động lên, dự định gọi cho bà đến thật. Nhưng khi vừa lướt đến cái tên trong danh bạ, giọng hắn liền vừa vặn truyền đến: “Lẽ nào em thật sự muốn để mẹ biết được, lý do em giận tôi thật sao?”

Như có ma lực, ngón tay cô vừa lướt đến đó đã dừng lại.

Cô hiểu, hắn đang ám chỉ gì.

Nếu cô gọi mẹ đến, cùng lắm vấn đề hóa đơn sẽ được bà giải quyết. Nhưng mà vấn đề giữa cô và hắn ta, bà ấy nhất định sẽ truy cứu. Đến lúc đó không phải mọi chuyện sẽ...

Lúc này, nam nhân viên chờ lâu, đã không kiên nhẫn mà lên tiếng: “Quý khách, xin hỏi hóa đơn này ai sẽ thanh toán ạ?”

Cô giật mình, vô thức liếc sang Hàn Hiếu Minh, hắn ta cũng vừa vặn nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú: “Thế nào rồi bảo bối, em đã nghĩ kỹ chưa?”

Cô không nói gì, chỉ lạnh lùng quay sang nam nhân viên trước đó, kiên quyết không nhượng bộ: “Bây giờ, tôi sẽ chuyển khoản cho anh một nửa trước, nửa còn lại, anh cứ tính vào anh ta là được rồi. Chúng tôi xem như không ai nợ ai cả.”

Nghe xong quyết định đó của cô, nam nhân viên sững người.

Anh không nghĩ, một cô gái nhỏ nhắn như thế, khi giải quyết vấn đề lại cứng rắn đến vậy. Thậm chí, còn vô cùng dứt khoát. Thiết nghĩ người đàn ông này, anh ta e là phải đau đầu dài rồi.

“Sao hả? Lẽ nào như vậy cũng không được?” Cô hỏi.

Nam nhân viên rất nhanh liền lắc đầu: “Không phải không được thưa ŧıểυ thư.” Anh cười nhẹ, tỏ ra vẻ tiếc nuối mà nhìn cô bày tỏ: “Chỉ là rất xin lỗi ŧıểυ thư, nhà hàng chúng tôi chỉ nhận thanh toán bằng tiền mặt, mong ŧıểυ thư thông cảm.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc