
Khuynh Nhi thoáng do dự.
Cô biết, nếu cô cược, cô chắc chắn sẽ thua. Nhưng nếu cô hòa hoãn với hắn, hắn ta liệu dừng chuyện này lại?
Con người Hàn Hiếu Minh vốn cáo già như vậy, cô làm sao đấu lại hắn ta chứ?
“Tôi cần thời gian để suy nghĩ.” Cô nói.
Vốn còn nghĩ hắn vì vậy sẽ cho cô thời gian. Không ngờ, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi thấy em không cần nghĩ nữa. Dù sao chuyện em lén đọc sách cấm cũng là không đúng. Nếu như để người khác biết được, e là họ sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác đấy! Nhất là mẹ chúng ta.”
Chữ mẹ ấy khiến cô thêm lúng túng.
Hắn nói không sai.
Không chỉ người ngoài nhìn cô bằng ánh mắt khác, mà có khi mẹ cô, bà ấy cũng sẽ vì chuyện này ảnh hưởng.
Đến lúc đó, chuyện càng lan càng xa, cô phải giấu mặt vào đâu chứ?
“Hàn Hiếu Minh, anh đừng hòng mà uy hiếp tôi nữa!” Cô cố giữ bình tĩnh, kiên quyết không để hắn dẫn dắt: “Anh cố tình nói nghe tốt như vậy, không phải đến cuối cùng, đều là vì muốn tôi ngoan ngoãn mà nghe lời anh sao? Anh không thấy hành vi này của mình, quá vô liêm sỉ hay sao chứ?”
“Tùy em nghĩ thế nào cũng được.” Hắn lắc nhẹ ly rượu, thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh phản chiếu bên trong mắt hắn, khiến hắn càng trở nên nguy hiểm: “Nhưng tôi quả thực có ý tốt giúp em. Cho dù là ở trước mặt mẹ chúng ta, hay người khác cũng vậy.”
“Tôi thấy anh đang muốn lợi dụng tôi thì đúng hơn.”
Đến đây, hắn cười lạnh: “Không sai.”
Cho nên, hắn ta thừa nhận rồi?
Hắn ta thật sự có mục đích với cô?
Con người này, quả nhiên nguy hiểm mà!
Rốt cuộc cũng để cô nhìn trúng.
Cô không kiên dè nữa, thẳng giọng mắng: “Đồ bỉ ổi!”
Nhưng hắn không giận cô, chỉ nhàn nhạt đặt ly rượu vang xuống, sau đó chậm rãi nghiêng người về phía cô, cong môi cười một cái: “Nhưng em đừng quên, tôi cũng là người thiệt thòi trong chuyện này.” Dừng lại một chút, hắn tiếp tục, cố tình nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi lợi dụng em, và em cũng lợi dụng tôi đấy thôi.”
“Tôi lợi dụng anh?” Cô giật mình, suýt nữa thì bật cười thành tiếng: “Hàn Hiếu Minh, anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”
“Không hiểu à?”
“Tôi vốn dĩ không biết anh đang nói cái gì.”
“Không sao. Nếu đã không hiểu, vậy thì tôi sẽ nói em hiểu.” Nói rồi, hắn thu người, đan hai tay vào nhau, cúi đầu cười một cái. Thật lâu sau, hắn nhìn vào mắt cô, chậm rãi nhả từng chữ: “Nụ hôn đầu của tôi, cũng là của em.”
Ầm!
Đầu Khuynh Nhi như có tiếng nổ lớn.
Cô ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không thể tiêu hóa luồng thông tin lớn này.
Nụ hôn đầu của hắn... cũng là của cô?
Chuyện quái gì thế này?
Hắn ta đùa cô sao?
Tại sao cô lại có cảm giác, máu trong người đang đông cứng thế này?
Một người giống như Hàn Hiếu Minh... lại chưa từng hôn ai? Sao có thể hoang đường đến như vậy?
Rõ ràng kỹ thuật đó của hắn không giống người lần đầu, tại sao lại...
Cô lắc đầu, cho rằng bản thân đã nghe nhầm thật rồi. Một người đàn ông vừa tiêu sái, vừa quyến rũ như hắn, lại có thể giữ gìn nụ hôn đầu đến tận bây giờ ư? Không thể nào! Hắn đang cố tình trêu chọc cô đúng không?
Nhưng mà, ánh mắt của hắn ta, lại không giống đang đùa giỡn cho lắm.
Là thật sao?
Khuynh Nhi bỗng cảm thấy môi mình nóng rực lên, như thể vẫn còn lưu lại cảm giác chạm vào hắn trước đó.
Trời ạ!
Cô có thể xem như mình không nghe gì không?
Trái lại vẻ lúng túng của cô, Hàn Hiếu Minh lại vô cùng thong thả.
Thả người dựa vào ghế, hắn nâng các đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu vẫn trầm ổn như cũ.
“Dù sao từ đầu đến cuối đều là tôi cam tâm tình nguyện, em cũng đừng để chuyện này ở trong lòng làm gì. Người phụ nữ của tôi, nhận được đặc cách này của tôi, đều là chuyện sớm muộn.” Khuynh Nhi bỗng khựng lại một giây, còn chưa kịp tiêu hóa, thì hắn đã tiếp tục: “Tuy nhiên, tôi muốn em suy nghĩ cho thật kỹ. Muốn làm người phụ nữ của tôi, hay muốn làm kẻ thù của tôi, đều là do em chọn.”
Đối với câu nói đó, cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Làm người phụ nữ của hắn ta?
Cô điên sao?
Bề ngoài nghe có vẻ thâm tình, nhưng cô biết rõ, cùng cáo già như hắn ở một chỗ, sớm muộn gì cũng bị hắn nuốt mất xương mà thôi.
Cô không ngốc như vậy.
“Hàn Hiếu Minh...” Nhưng ngay lúc cô định nói gì đó, điện thoại đặt trên bàn rung lên, kéo cô khỏi đề tài thảo luận.
Liếc nhìn màn hình, cô phát hiện, là tin nhắn gửi đến từ Thanh Mộc – bạn học cũ của cô.
Trong tin nhắn, nàng ta viết:
[Khuynh Nhi, cậu biết tin gì chưa? Nghe nói trường mình sắp có một giáo viên mới đến siêu đẹp trai luôn đấy! Mình nghe đâu thầy giáo này họ Hàn, gia cảnh giàu có, học lực siêu khủng, lại còn đang độc thân, mình đang vô cùng háo hức muốn gặp thầy ấy quá đi mất. Mà thôi nhé, mình không tám với cậu nữa, mình phải đi spa làm đẹp chuẩn bị cho ngày mai ra mắt thầy ấy đây.]
Khoan đã.
Mộc Mộc nhà cô đang nói cái gì đấy?
Giáo viên mới? Còn họ Hàn?
Đừng có nói với cô là...!
Trong lòng Khuynh Nhi bỗng dâng lên một cảm giác bất an không rõ tại sao.
Họ Hàn? Hàn Hiếu Minh?
Liệu mối liên quan này... có phải là trùng hợp?
“Này, Hàn Hiếu Minh!” Cô không muốn suy đoán nữa, cô muốn biết kết quả: “Tôi có chuyện này muốn hỏi anh.”
Hàn Hiếu Minh hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô, nhưng vẫn giữ trạng thái bình tĩnh: “Được, em hỏi đi.”
Cô càng không vòng vo, nhìn thẳng vào mắt hắn, ngầm xem hắn có chột dạ hay không: “Anh thật sự là giáo viên mới chuyển đến trường tôi?”
Câu hỏi ấy, hắn nghe liền trở nên hứng thú: “Sao em lại nghĩ vậy?”
Mà thái độ của hắn, Khuynh Nhi hoàn toàn không đoán được ý tứ.
Cô dừng lại một chút, cân nhắc xem xét lại lần nữa.
Kỳ lạ! Hắn ta sao lại không chột dạ?
Thậm chí, còn không có chút gì được coi là lúng túng. Lẽ nào người mà Thanh Mộc nhắc đến trong tin nhắn, và Hàn Hiếu Minh đang ở trước mắt cô, vốn dĩ là hai người riêng biệt? Hắn ta hoàn toàn không phải người đó?
Cô có phải đã nghi ngờ vô căn cứ rồi không?
“Sao vậy? Vừa rồi em xem được gì à?”
Giọng nói kia vừa vặn kéo cô về thực tại. Trước đây, cô luôn tin vào trực giác của mình, hiện tại cũng như vậy.
“Cũng không có gì, chỉ là đúng lúc nghe được một chuyện rất thú vị.”
Có câu nói, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Cho dù nghi ngờ của cô là sai, cô vẫn muốn bảo vệ nó đến cùng.
“Ồ? Là chuyện gì mà lại khiến Phong ŧıểυ thư em, hứng thú đến như vậy?”
Khuynh Nhi ngay lập tức cười lạnh: “Nếu anh đã muốn biết, tôi sẽ nói anh biết.” Nói rồi, cô giơ di động của mình lên, cố ý để hắn xem nội dung tin nhắn mà Thanh Mộc gửi đến.
Không biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy sau khi hắn đọc xong nội dung, khóe môi liền cong nhẹ một cái.
Lúc hắn nhìn đến cô, giọng điệu không khỏi dửng dưng nói: “Cho nên, vì chuyện này mà em cảm thấy thú vị sao?”
Cô hơi bất ngờ trước thái độ của hắn.
Hắn ta có vẻ không để tâm, càng không giống như đang thỏa mãn. Tại sao lại thành ra thế này?
“Anh không cảm thấy thú vị à?” Cô thử thăm dò hắn: “Một giáo viên mới đến, trùng hợp lại họ Hàn, anh không thấy có gì thú vị sao?”
Hắn không hiểu ý cô: “Em đang muốn nói gì?”
Cô đặt di động xuống, không diễn nữa, nói thẳng: “Hàn Hiếu Minh, lẽ nào anh không cảm thấy, nếu bản thân còn diễn nữa, sẽ không giống hay sao?”
Cô không nghi ngờ nữa, cô chắc chắn.
Mọi chuyện rõ ràng không trùng hợp như vậy. Làm sao ngay lúc cô vừa bắt đầu năm học mới, hắn ta lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, ngay cả giáo viên mới cũng...
Cô không ngốc như vậy!
“Cho nên, em đang nghi ngờ tôi?”
“Tôi chắc chắn là anh.”
“Dựa vào đối phương mang họ Hàn giống tôi?”
“Phải thì đã sao?”
“Không sao cả.” Hắn cười, thái độ vẫn điềm tĩnh như cũ, vế tiếp theo, giọng hắn lạnh gấp bội: “Chỉ là, tôi cảm thấy... em ngốc hơn tôi tưởng rất nhiều.”
“Anh...” Cô cứng họng.
Hắn tiếp tục: “Em thử nghĩ xem. Dựa vào lập luận đó của em mà khẳng định tôi là giáo viên mới chuyển đến, có phải quá ngốc rồi hay không?”
Khuynh Nhi rõ giận nhưng kiềm chế: “Cho nên, anh thật sự không phải giáo viên mới chuyển đến trường tôi?”
Hắn không trực tiếp phủ nhận nó, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Không riêng gì Bắc Kinh, trên thế giới này có rất nhiều người mang họ Hàn giống tôi. Lẽ nào tất cả những người mang họ Hàn đó, đều có liên quan đến tôi sao?”
Không sai. Chỉ là...
Cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hàn Hiếu Minh vốn gian xảo, hắn ta tất nhiên sẽ có cách lấp liếʍ, đừng nói đến việc che giấu mình là giáo viên mới của cô.
“Anh không phải muốn lừa tôi đó chứ?” Cô hoàn toàn không thể loại bỏ nghi ngờ này.
Hắn biết điều đó, vẻ mặt lộ rõ vẻ bất lực: “Thật không ngờ, tôi lại khiến em mất lòng tin đến vậy!”
Vì vậy, hắn ta hoàn toàn không phải giáo viên mới chuyển đến trường cô?
Khuynh Nhi không dám tin.
Trực giác cô trước giờ rất nhạy bén, làm sao có thể lại chỉ là hiểu nhầm.
Hắn ta có phải đang giả vờ hay không?
Không có câu trả lời chính xác khiến cô thêm bực bội.
Cô nhìn hắn hồi lâu, nhìn đến mức chỉ muốn bức hắn lộ nguyên hình.
Nhưng rồi không phát hiện gì khác, cô liền thở hắt ra một hơi, rốt cuộc cũng thông suốt mà nghĩ.
Bỏ đi, dù sao ngày mai cũng sẽ gặp, cô hà tất phải nghĩ nhiều làm gì!
Hơn nữa có khi, giáo viên mới chuyển đến trường cô, đối phương có thể không phải là hắn thật.
Thanh Mộc có nói, đối phương là người rất tài giỏi, lại có địa vị cao, chắc hẳn không thể nào là tên đạo tặc giống như hắn. Phải, chắc chắn là như vậy.
“Anh nói cũng phải. Có thể là do tôi nghĩ nhiều quá rồi.”
Thái độ của cô hoàn toàn khác, hắn có thể nghe ra giọng điệu cô rất vui, có vẻ đã thông suốt. Chỉ là, ánh mắt đó của cô, hắn lại không an tâm.
“Em thật sự thông suốt?”
“Tất nhiên rồi.” Cô hào hứng cho biết, tiện đà vươn tay cầm lấy ly nước lọc trên bàn, thong thả uống một ngụm nước nhỏ. Nước mát, vừa vặn làm dịu cổ họng cô, vừa vặn giúp cô thêm thông suốt. Sau cùng, khi trả ly nước về chỗ cũ, cô càng không quên nhìn sang hắn, chống cằm mà thẳng thắn bày tỏ: “Tôi tin Thanh Mộc, người mà cậu ấy đánh giá cao, chắc chắn nhân phẩm sẽ không tệ. Hơn nữa, nếu đã là giáo viên, đối phương ắt hẳn là người rất chuẩn mực. Tuyệt đối không giống người nào đó, vừa biến thái, vừa lưu manh đâu ha!”
