Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 14: Gặp Phải Đối Thủ Rồi! (2)

Trước Sau

break

Sau bữa sáng, Khuynh Nhi miễn cưỡng ngồi vào xe.

Ghế lái phụ rộng rãi, nhưng cô lại cố tình dịch sát về phía cửa, tạo ra khoảng cách xa hắn nhất có thể.

Hàn Hiếu Minh liếc thấy, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt thấp thoáng vẻ bất lực.

Có vẻ như... có bé rất ghét hắn.

Nói không chừng, còn đang nghĩ cách làm sao để không ở gần hắn. Hắn đáng ghét như vậy?

Bất giác, cảm giác nặng nề dâng trong lòng hắn. Hắn tự hỏi bản thân: Hắn nên làm gì với cô đây?

“Khuynh Nhi…”

Nhưng khi hắn định nói gì đó, cô đã lạnh lùng cắt ngang hắn: “Tôi không có nhu cầu nói chuyện với anh.”

Hàn Hiếu Minh im lặng.

Hắn sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ nhàn nhạt liếc qua bản đồ trên màn hình xe hơi, rồi rất nhanh nổ máy, lái đi.

Xe chạy êm ru trên con đường lớn, nhưng không khí trong xe lại đặc quánh một sự khó chịu vô hình.

Khuynh Nhi nhìn ra ngoài cửa xe, vờ như hắn ta không tồn tại, thong thả quan sát cảnh vật bên vệ đường. Cô không hề vội vã mà chậm rãi nhìn ngắm, như thể rất lâu đã không đi ra ngoài.

Những ngôi nhà thấp thoáng sau hàng cây xanh rì, những dòng người vội vã, nô đùa trên phố mà chẳng để ý đến cô đang nhìn họ. Tất cả đều lặng lẽ, như cô đang tự tạo cho mình một không gian nhỏ yên bình trong thế giới hỗn loạn này. Cô tận hưởng giây phút yên tĩnh hiếm hoi, chẳng màng đến những sự xáo trộn đang rình rập xung quanh.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói nam trầm thấp bất ngờ vang lên, kéo cô về hiện thực: “Ngồi xa như vậy làm gì? Sợ anh sẽ ăn thịt em sao?”

Cô giật mình. Cảm giác thư thái bị hắn phá hỏng khiến mặt cô nhăn nhúm như bánh bao bị hấp chín quá lửa: “Ai thèm sợ anh chứ! Tôi chỉ không muốn ngồi gần anh mà thôi!”

Hàn Hiếu Minh cười nhạt. Sau đó, không báo trước, bất ngờ vươn tay qua, kéo cô lại gần hắn.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn. Hơi thở nam tính quen thuộc bao trùm cô, làm tim cô bất giác đập thình thịch.

“Anh! Anh đang làm cái trò gì vậy chứ?” Cô hoảng sợ giãy giụa, nhưng cánh tay hắn rắn chắc như thép, không cho cô cơ hội thoát ra, ngược lại còn để họ gần hơn.

“Dùng mọi cách để tránh xa tôi, nhưng bản thân em lại có phản ứng với tôi, em không thấy mình quá ấu trĩ rồi hay sao?”

“Là do anh làm tôi giật mình, tôi mới hoảng hốt như vậy thôi!” Cô cãi lại, cố gắng che giấu sự hoang mang trong lòng.

Hắn thấy thế cũng không ép cô nữa, rất nhanh rút tay về, đồng thời chuyên tâm nhìn phía trước.

“Vậy thì... tôi có nên kiểm tra một chút không?”

Kiểm tra? Cô không hiểu.

Hắn ta rốt cuộc muốn làm gì?

“Anh là...”

Nhưng cô còn chưa kịp hỏi, cảm giác lạ lẫm ngay bên dưới đùi đã dâng lên, kéo cô theo phản xạ nhìn xuống. Mất một giây, Khuynh Nhi mới hoàn toàn tiêu hóa lời hắn nói. Kiểm tra mà hắn nói, chính là thế này sao?

“Hàn Hiếu Minh!” Cô hét lên, dùng sức gỡ tay hắn ta ra khỏi đùi: “Đồ biến thái này, anh có biết xấu hổ hay không vậy?” Nhưng sức cô quá yếu, cơ bản không lay chuyển được hắn. Cô cứ kéo, hắn cứ giữ, tình huống xấu hổ này khiến cô như muốn bốc cháy ngay lập tức.

Mà hắn lại không hề xấu hổ, liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của cô phản chiếu bên trong gương chiếu hậu, thản nhiên như thể xem một con mèo nhỏ làm loạn: “Nhìn xem, em đỏ mặt rồi kìa!”

“Đỏ mặt cái đầu anh!”

Hắn bật cười: “Em đang xấu hổ à?”

Cô nghiến răng ken két: “Đồ dê cụ!”

Hắn nhướng mày: “Thật dễ thương.”

Cô điên tiết, thiếu điều muốn cắn hắn lập tức: “Tên khốn này! Rốt cuộc anh muốn gì kia chứ?”

“Anh không muốn gì cả.” Hắn trả lời, tiện đà, siết chặt đùi cô hơn một chút, cố ý nói: “Nhưng nếu em đang nghĩ muốn anh làm gì thật. Có khi anh sẽ suy nghĩ lại, có nên phối hợp với em không.”

“Hàn Hiếu Minh...” Cô nghiến răng, dự sẽ mắng hắn ta một trận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hắn tràn ngập vẻ trêu chọc, cô liền thu lại những gì mình muốn nói. Rút tay về, cô khoanh lại trước ngực, thản nhiên đem hành vi vô liêm sỉ của hắn xem như luồng không khí, mà nói: “Tùy anh. Muốn sờ thì cứ sờ, muốn làm thì cứ làm.”

Thái độ ấy khiến hắn hơi nghi ngờ: “Em thật sự không sợ?”

Cô liền nói: “Cùng lắm, tôi coi như bị một con heo sàm sỡ thôi.”

Cho nên, cô ám chỉ, hắn là heo?

Giỏi lắm!

Cô còn dám thách hắn?

Không nghe hắn lên tiếng, cô đắc ý liếc qua, thỏa mãn thưởng thức gương mặt đen như đít nồi của ai đó.

Còn không quên bồi thêm: “Hơn nữa... con heo này, còn vô cùng xấu xí!”

“Em...” Ngay lập tức, hắn liếc sang, ném cho cô một cái nhìn chết chóc. Nhưng hắn không bùng nổ như cô đã tưởng tượng, ngược lại, sự khống chế của hắn lại vừa khiến cô đề phòng, vừa khiến toàn bộ thần kinh cô căng cứng: “Phong Đồ Nhi, em đừng vội đắc ý. Nếu tôi thật sự muốn, em nghĩ với vài lời mắng nhiếc của em, có thể ngăn cản tôi được sao?”

Cô không thua, phản pháo: “Cho dù như vậy, chắc anh cũng biết được, kết quả của việc phạm vào tội danh quấy rối trẻ vị thành niên ra sao mà, đúng không?”

“Cho nên, em rất tự tin... tôi sẽ vì vậy mà không làm gì em?”

“Anh cũng không ngốc đến mức, hy sinh cả tương lai của mình, chỉ vì chuyện nam nữ, đúng chứ?”

Câu hỏi đó, vừa vặn chạm đúng vào điểm yếu của hắn. Đúng là hắn sẽ không tùy tiện hy sinh cả tương lai của mình, nhưng đổi lại là chuyện có liên quan đến cô, hắn... hoàn toàn không dám vội kết luận.

Cô thông minh, nhưng có vẻ, cô còn quá cảm tính.

“Sai.” Hắn đáp gọn.

“Sai?” Cô giật mình, lập tức cảnh giác: “Ý của anh là gì?”

Hắn không nói, chỉ lặng lẽ rút tay khỏi đùi cô, siết lấy cằm cô trong vô thức. Kéo cô lại gần, hắn dừng lại ngay khi môi hai người sắp va chạm vào nhau.

Lúc này, hắn mới đáp: “Em yên tâm. Cho đến khi em tròn mười tám tuổi, tôi nhất định sẽ giữ đúng bổn phận người anh trai của mình. Trừ phi... em không nhịn được mà muốn tôi.”

“Anh...”

“Được rồi. Không nói chuyện này nữa. Bây giờ anh trai, vẫn nên đưa em gái đến trường thì hơn a.” Không để cô nói hết, hắn rất nhanh buông ra, dán mắt vào lộ trình phía trước. Hồi lâu, hắn liền thả vào khoảng không ngột ngạt bằng một câu cảm thán: “Xem ra... Bắc Kinh có vẻ không nhạt nhẽo như tôi vẫn nghĩ nhỉ?”

Thế nhưng, Khuynh Nhi không nói gì, cũng không buồn đáp lại như trước nữa. Cô ngồi yên trên ghế, hai tay siết chặt góc váy đến khi lồng bàn tay lạnh toát.

Cho đến khi cô tròn mười tám tuổi...

Câu nói đó là ý gì?

Lẽ nào hắn ta thật sự sẽ ở Bắc Kinh một thời gian dài sao?

Vừa khéo hai tháng nữa cô sẽ mười tám tuổi, lẽ nào hắn ta thật sự sẽ...

Không được!

Tuyệt đối không được!

Cô thề!

Từ giờ trở đi, cô phải tìm cách tránh xa tên đàn ông nguy hiểm này mới được!

Mười phút sau, xe dừng lại trước cổng trường, thu hút không ít ánh mắt tò mò từ những người xung quanh.

[Trường Trung Học Phổ Thông Bạch Xuyến]

Tấm biển lớn nổi bật phía trên, được thiết kế tỉ mỉ, sắc nét, khiến cô có cảm giác vừa mới mẻ, vừa có chút lạ lẫm.

Đây không phải lần đầu cô chuyển trường, nhưng cảm giác bước vào một môi trường mới mẻ, thầy cô mới, lớp học mới, bạn bè mới... cô vẫn không giấu được hồi hộp.

“Không dám vào à?” Hàn Hiếu Minh không nhịn được lên tiếng, giọng hắn thản nhiên, nhưng không thiếu châm chọc: “Còn mạnh miệng tuyên bố với mẹ, bản thân mình có thể tự lo được. Xem em bây giờ, chả khác gì một cô bé mới học mầm non cả.”

Khuynh Nhi “...”

Ai nói? Cô chẳng qua chưa chuẩn bị tinh thần xong thôi mà!

Hắn ta còn nói nhiều hơn mẹ của cô nữa!

Bị hắn khích tướng, cô đành bước xuống xe với bộ dạng hậm hực, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Hắn ta cứ chờ đó! Cô còn lâu mới để hắn xem thường!

Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.

Nhưng cô chỉ vừa mới nghĩ đến, còn chưa kịp áp dụng, từ phía sau, một cánh tay rắn chắc đã nhanh hơn vươn ra, tóm lấy cổ tay cô, kéo cô lùi về sau.

Giọng nói hắn vang lên, mang theo sự uy hiếp hiện hữu: “Phong Đồ Nhi, em định chạy đi đâu?”

“Anh phiền quá rồi đấy!” Khuynh Nhi bực bội nghiến răng nói. Giọng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức một mình cô nghe thấy. Hai giây sau, cô quay lại, tỏ ra mình ổn, đáp: “Một mình tôi có thể tự đi tham quan được, không cần anh trai đại nhân đi cùng a.”

“Thật vậy sao?” Hắn nhướng mày, vẫn không buông tay cô, hơi cúi xuống nhìn cô: “Nhưng tại sao tôi lại phát hiện, có người quên mất lời mẹ dặn rồi nhỉ?”

Cô cứng họng.

Thật ra thì mẹ cô đã căn dặn rõ ràng, cụ thể bà ấy nói: “Hiếu Minh, con nhớ đưa Khuynh Nhi đến trường, quan sát nơi học của con bé, xem qua quy định của bọn họ, đừng để con bé vi phạm nó. Nếu có gì không thỏa đáng, mẹ có thể kiến nghị với bọn họ.”

Là vậy đó!

Nhưng mà, hắn ta không chỉ đến tham quan trường cô đơn thuần như mẹ cô căn dặn, mà là đến để giám sát cô, đến để trêu chọc cô.

Bực mình chết đi được!

Cô bực bội hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Được thôi! Anh muốn đi thì cứ đi, nhưng đừng có làm phiền tôi đấy! Ngộ nhỡ mà anh đi lạc thật, tôi sẽ không giúp đỡ anh đâu.”

Nói xong, cô nhanh chóng đi trước, nhưng đi được vài bước, bóng dáng cao lớn của hắn đã ung dung đi song song cạnh cô, khiến cô tức đến mức nghiến răng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc