Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 15: Gặp Phải Đối Thủ Rồi! (3)

Trước Sau

break

Vì là cuối tuần cho nên trong khuôn viên trường không có quá nhiều học sinh như cô đã tưởng tượng. Nhưng vẫn có một số trường hợp giống như cô, đến để xem qua môi trường học tập mới.

Họ đi theo nhóm nhỏ, hoặc đi cùng phụ huynh, rì rầm trò chuyện, thi thoảng dừng lại ngắm nghía xung quanh trường, trông vô cùng thoải mái, không có cảm giác bực bội giống cô một chút nào.

Thế nhưng, rất nhanh sự xuất hiện của Hàn Hiếu Minh và cô đã nhanh chóng trở thành chủ đề gây chú ý.

Một người đàn ông trưởng thành, khí chất trầm ổn, diện mạo xuất sắc, lại lái một chiếc xe đắt tiền đưa một nữ sinh đến trường, hình ảnh này quá mức nổi bật. Không ít người vô thức ngoái đầu nhìn bọn họ, xì xào, to nhỏ, đáng sợ hơn, có một nhóm người còn sôi nổi bàn tán.

“Này! Anh ta là ai vậy?”

“Trời ơi, đẹp trai quá! Nhìn dáng vẻ này đúng kiểu tổng tài bá đạo luôn đó nha!”

“Nhìn giống minh tinh ghê ha, có phải người nổi tiếng không vậy?”

“Bạn nữ đó có khi nào là con gái của anh ta hay không?”

“Nhìn không giống là người đã lập gia đình lắm, chắc là anh trai đưa em gái đến tham quan trường thôi.”

“Lát nữa chúng ta đến làm quen đi ha~”

“…”

Khuynh Nhi đi bên cạnh nghe đến mà không thể tiêu hóa.

Cô đã cố tình giữ khoảng cách với hắn, nhưng chỉ cần nhìn hai người đi cạnh nhau, ai cũng sẽ nghĩ họ có quan hệ gì đó.

Con gái hắn?

Em gái hắn?

Các người rốt cuộc nói đủ chưa?

Cô hít sâu, giả vờ không quen hắn, nhưng hắn đột nhiên ngoảnh đầu nhìn sang cô, ánh mắt lấp ló vẻ thú vị: “Phong Đồ Nhi, em đang giả vờ không quen anh đấy à?”

“Còn không phải sao?” Cô dừng lại, liếc hắn, giọng điệu cực kỳ tệ: “Tôi vốn không quen anh còn gì?”

“Ồ?” Hàn Hiếu Minh cũng dừng lại sau đó, hơi cúi xuống nhìn cô, nhỏ giọng như thủ thỉ: “Không quen sao? Nhưng sáng nay hình như có ai đó vừa nằm dưới thân anh, môi sưng đỏ, mắt long lanh thì phải?”

Khuynh Nhi nghe đến sáng nay liền đỏ bừng cả mặt. Cô không nghĩ được nhiều, chỉ có thể vươn tay vội vàng bịt miệng hắn ta lại, trừng mắt mà đe dọa: “Hàn Hiếu Minh, anh câm miệng! Câm miệng lại cho tôi!”

“Được thôi.” Dưới lòng bàn tay cô, hắn đáp lại.

Rõ ràng là thỏa hiệp, nhưng chính ánh mắt tựa như nhìn thấu kia của hắn, Khuynh Nhi lại không thể chấp nhận.

Cô bực đến mức muốn đạp hắn một cái, nhưng vì có nhiều người đang nhìn, cuối cùng, cô chỉ có thể kiềm chế mà không bật lại hắn.

Cô tăng tốc bước nhanh về phía tòa nhà giảng đường, cố tình bỏ xa hắn, nhưng chưa đi được bao xa thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Khuynh Nhi!”

Cô giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy một chàng trai cao ráo, nho nhã, mặc áo sơ mi trắng đứng cách cô không xa.

Là Thẩm Dục.

Bạn học cũ của cô.

Không ngờ cậu ta cũng chuyển đến đây học.

Thẩm Dục vừa thấy cô quay lại đã mỉm cười, rất nhanh bước tới, nói: “Trùng hợp thật! Hôm nay lại gặp cậu ở đây, hy vọng trong năm học mới này, chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

Khuynh Nhi hơi căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng giữ tự nhiên: “Ừm… Tớ hôm nay đến tham quan một chút. ”

Cô lén liếc nhìn Hàn Hiếu Minh, thấy hắn vẫn đang bình thản đứng phía sau quan sát, tay đút túi quần, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Thẩm Dục. Không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy chột dạ.

Thẩm Dục tinh ý phát hiện Hàn Hiếu Minh nhìn mình, liền tò mò hỏi cô: “Khuynh Nhi, người đó là...?”

Khuynh Nhi còn chưa kịp trả lời, Hàn Hiếu Minh đã lên tiếng cắt ngang, giọng hắn trầm ổn, dứt khoát: “Tôi là anh trai của con bé.”

Cả người cô cứng đờ.

Anh trai?

Hắn thật sự nói ra hai chữ đó mà mặt không đổi sắc luôn sao?

Thẩm Dục nghe vậy liền mỉm cười: “À, chào anh!” Cậu ta nói, còn không quên giới thiệu về bản thân: “Em là bạn học của Khuynh Nhi, em tên Thẩm Dục. Rất vui được gặp anh.”

Hàn Hiếu Minh tiến đến chỗ bọn họ, cố ý không bắt tay, chỉ nhìn Thẩm Dục một lượt từ trên xuống, dường như đang đánh giá gì đó, sau đó cong môi cười một cái: “Bạn học cũ? Cậu sao?”

“Vâng!” Thẩm Dục gật đầu, rất nhanh thu tay lại, lịch sự đáp: “Quả thực, em là bạn học cũ cậu ấy.”

Hàn Hiếu Minh nghe thế thì nhìn sang Khuynh Nhi, xem sự tồn tại của Thẩm Dục vừa rồi giống như luồng không khí, mà nói: “Anh không ngờ, em gái của anh lại có bạn là kiểu người thế này.”

Cô ngẩn ra.

Kiểu người này, là sao?

Thẩm Dục cũng hơi sững lại khi nghe câu nói đó. Cậu không hiểu hắn ta có ý gì, nhưng vẫn giữ trạng thái bình tĩnh.

Mà Khuynh Nhi, cô sắp bùng nổ vì thái độ của hắn. Nếu không phải có Thẩm Dục ở đây, nói không chừng, cô đã cắn hắn ta một cái.

“Anh là có ý gì?” Cô nén giọng, duy trì thái độ hòa hoãn nhất.

Nhưng hắn cố ý không trả lời câu hỏi kia của cô, chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Dục một cái, sau đó nhìn lại cô, lạnh nhạt mà ra lệnh: “Đi thôi!”

Cô tức nghẹn, hai tay siết chặt lại thành quyền, chỉ muốn một cước giẫm thẳng vào chân hắn trả đũa.

Nhưng dưới ánh mắt soi xét của Thẩm Dục, cô không tiện phát tác, chỉ có thể cắn răng chào tạm biệt cậu ta, rồi bước theo sau hắn.

Được vài bước, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Chờ đã…

Tại sao cô lại phải đi theo hắn chứ?!

Cô bị bệnh rồi sao?

Cuối cùng, Khuynh Nhi không còn cách nào khác đành miễn cưỡng theo sau Hàn Hiếu Minh, giây lát lại quay đầu nhìn Thẩm Dục. Cậu ta vẫn đứng đó, yên tĩnh nhìn theo cô, ánh mắt mông lung nhưng cũng đầy nghi hoặc.

Có vẻ như... cậu ta cũng đang giống như cô, rất muốn trò chuyện với đối phương nhiều hơn sau chuỗi ngày xa cách.

Nhưng khi quay lại nhìn đến bóng lưng cao ráo ngay trước mặt, cô lại không nhịn được hừ lạnh. Vốn dĩ còn muốn trò chuyện với Thẩm Dục nhiều hơn, thật không ngờ, tất cả đều bị Hàn Hiếu Minh phá hỏng.

Hắn ta dựa vào đâu mà điều khiển cô chứ?

Còn nữa, câu nói đó của hắn ta là gì? Thẩm Dục có khi nào vì vậy mà ghét cô hay không?

Đáng ghét!

Cô nhất định sẽ không bỏ qua chuyện lần này!

Khi hai người rời khỏi tầm mắt của Thẩm Dục, cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Theo sau hắn, cô vừa đi, vừa nghiến răng, nghiến lợi: “Hàn Hiếu Minh, rốt cuộc anh là có ý gì?”

Hắn liền đáp: “Không có gì.” Giọng lạnh như băng tuyết: “Chỉ là anh không thích kiểu người đó mà thôi.”

“Nhưng kiểu người đó là kiểu người gì chứ?” Cô thật sự bực bội.

Mà hắn cũng không dễ chịu gì: “Là kiểu mà em thích.”

Câu nói đó làm Khuynh Nhi ngớ người. Gì cơ? Hắn biết cô thích Thẩm Dục sao? Sao hắn lại biết được?

Cô có hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng, nói: “Liên quan gì đến anh? Tôi thích ai đó là chuyện của tôi!”

Câu cuối cùng, hắn nghe đến không nhịn được nữa.

Dừng lại, hắn quay đầu nhìn cô. Hành động diễn ra nhanh đến mức Khuynh Nhi suýt thì đâm sầm vào ngực hắn. Cũng may, còn gần một gang tay, cô phanh lại kịp lúc.

Lúc này, hắn mới liếc nhìn cô, cái nhìn lạnh lẽo khiến cô thoáng rùng mình.

“Anh... dừng lại làm gì chứ?” 

Hắn không trả lời cô, lạnh giọng như cảnh cáo: “Phong Đồ Nhi, đừng trách tôi không nhắc nhở em. Nếu em còn dám tùy tiện thích người khác, em đừng trách tôi không khách sáo với hắn.”

Khuynh Nhi: “…!”

Cô đứng hình ba giây, cảm giác không thể tiêu hóa luồng thông tin lớn này.

Hắn ta... đùa cô sao?

Từ khi nào việc cô thích ai, muốn quen ai, lại trở thành tiêu điểm ở trong mắt hắn chứ? Hắn ta và cô chỉ mới gặp, cũng đâu đến mức thân thiết như bạn bè, sao lại...

“Hàn Hiếu Minh, nhưng rõ ràng…”

Là anh vô lý mà.

Đáng tiếc, lời vừa ra một nửa, cô lại không đủ dũng khí để nói tiếp.

Không được.

Cô đã hứa với mẹ hôm nay phải đi tham quan trường, cô tuyệt đối không thể ở đây mà gây sự với hắn.

Nén lại, cô cố gắng tách ra, nhưng vừa di chuyển được hai bước, phía sau, một bàn tay rắn chắc đã vươn ra, mạnh mẽ túm lấy cổ tay cô, kéo cô quay trở lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc