Đáng tiếc, cô còn chưa kịp thở phào bao lâu, từ đối diện, Hàn Hiếu Minh đã hứng thú lên tiếng: “Ồ? Thiên văn sao? Nghe cũng thú vị đấy! Vậy để anh trai kiểm tra thử xem em gái nhỏ của anh, có thật sự nghiên cứu thiên văn hay không nhé?”
Kiểm tra?
Khuynh Nhi nghe đến liền chột dạ siết đũa. Cô không nhịn được mà nghiến răng mắng hắn thầm trong bụng.
Đồ chết dẫm!
Hắn ta lại muốn giở trò gì đây chứ?
Hắn ta muốn cô bẽ mặt mới vui sao?
Được.
Cô xem hắn ta có bản lĩnh này không.
“Được thôi!” Cô phóng lao theo lao, nhất quyết không để mình lép vế.
Mà hắn cũng nhìn ra điều này, rất nhanh liền phối hợp với cô: “Vậy em có biết, chòm sao nào sáng nhất trên bầu trời đêm không?”
Khuynh Nhi nhướng mày, câu này quá đơn giản.
“Là chòm sao Thiên Lang.” Cô đáp gọn.
Hắn cười nhạt, lại tiếp tục: “Thế chòm sao nào được gọi là ‘Người Gác Cổng của Thiên Đường’?”
Khuynh Nhi hơi khựng lại, nhưng vẫn nhanh chóng nhớ ra câu trả lời: “Là chòm sao Nhân Mã.”
Lần này, đôi mắt Hàn Hiếu Minh ánh lên vẻ bất ngờ.
Hắn còn cho rằng cô chỉ bịa chuyện để lấp liếʍ, thật không ngờ, cô thật sự biết qua về thiên văn. Có vẻ cũng không tệ!
Diệp Vy từ đầu đến cuối đều chứng kiến một màn giữa hai người, lúc này, bà vô cùng hài lòng, nhẹ nhàng gật đầu tán thưởng cô: “Xem ra, con gái mẹ cũng có chút hiểu biết đấy chứ.”
Khuynh Nhi được khen liền đắc ý ra mặt. Cô biết rõ, hắn sẽ không còn lý do bắt bẻ cô, tâm trạng vì thế cũng trở nên thoải mái.
Hàn Hiếu Minh thấy vậy cũng không trêu cô nữa, chỉ cười nhàn nhạt, nói: “Được rồi, xem ra em gái anh cũng không tệ lắm a.”
Lập tức, cô lườm hắn một cái.
Nhưng rồi, cô rất nhanh cúi xuống, cố gắng duy trì bình tĩnh ăn nốt phần thức ăn của mình.
Mặc dù hắn ta tạm thời tha cho cô, nhưng nếu còn tiếp tục tranh luận, nói không chừng, hắn ta sẽ điên tiết mà vạch trần bí mật của cô mất. Đến lúc đó, cô nhất định sẽ...
Không được.
Phải nghĩ cách ứng phó.
Nhưng cách gì bây giờ?
Tên khốn này không những cưỡng hôn cô, mà còn công khai uy hiếp cô ngay ở trước mặt mẹ!
Quá đáng hơn, anh ta còn là con trai bà, cô có thể làm gì được anh ta? Tố cáo? Không được. Cô và anh ta sẽ ngọc đá cùng nát. Nhưng nếu bỏ qua, nụ hôn đầu đó của cô phải tính thế nào đây?
Khuynh Nhi nghiến răng, tức đến mức bốc khói.
Có một giây, cô thật sự muốn đem sự thật nói với mẹ. Nhưng khi thấy bà đang vui vẻ dùng cơm, ánh mắt nhìn họ họ đầy trìu mến, cô lại không có can đảm để công bố sự thật.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nghẹn khuất, nuốt trọn cơn giận của mình xuống cùng với miếng cháo. Mà kẻ đáng ghét kia thì vẫn thản nhiên ăn uống, thỉnh thoảng còn chậm rãi thưởng thức cà phê, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng, không có chút áy náy nào với hành vi bại hoại của mình lúc nãy.
Càng nhìn càng thấy tức mà!
Nhưng khi cô liếc hắn một cái, hắn lại không nhìn cô, mà chỉ nhìn mẹ nhàn nhạt, nói: “Về chuyện trước đó chúng ta cùng thảo luận, con đã nghĩ kỹ rồi. Sau khi ăn xong, con sẽ đưa Khuynh Nhi đến trường của con bé xem xét. Dù gì con bé cũng gọi con một tiếng anh, người làm anh như con cũng nên quan tâm đến em mình một chút.”
Nội dung đó suýt nữa thì làm Phong Đồ Nhi nghẹn cháo.
Cái gì?! Hắn sẽ đi cùng cô đến trường?!
Cô định phản bác thì vừa vặn nghe mẹ cô tán thành: “Vậy thì tốt quá!” Bà còn nói: “Dù sao đường xá ở đây con bé cũng thông thuộc, nếu có con bé đi cùng con, hai anh em giúp đỡ lẫn nhau thì mẹ cũng an tâm.”
Cô há hốc mồm, không biết phải phản ứng thế nào.
Từ khi nào cuộc đời cô lại đen đủi như vậy?!
Vốn muốn tố cáo hắn ức hiếp, đùng một cái, cô lại biến thành em gái hắn? Đã vậy, chưa đợi cô thích ứng với thân phận của hắn, mẹ cô đã muốn giao cô cho hắn ta? Đây là đạo lý gì kia chứ?
Không đời nào cô chấp nhận chuyện hoang đường như thế!
Có đánh chết cô cũng không đi chung với người xấu xa giống như hắn!
Khuynh Nhi lập tức đặt đũa xuống, nuốt vội miếng cháo rồi lắc đầu nhìn mẹ.
Tiện đà, cô nói dối: “Không được đâu mẹ! Hôm nay con có hẹn với bạn rồi, thật sự không thể đi với anh được a!”
“Bạn?” Diệp Vy hơi sửng người, nhưng rồi rất nhanh bà nhớ ra: “Ý con là con bé Thiên Thiên sao?”
“Dạ... không phải đâu ạ.” Cô cười khổ, nhanh trí bịa ra một cái tên: “Thật ra là ŧıểυ Ngọc, bạn học cấp hai của con đó thưa mẹ! Bọn con tối qua có hẹn với nhau hôm nay đi xả stress trước khi bắt đầu năm học mới đó ạ.”
Với mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà Phong — Hạ. Nếu để mẹ cô biết được cô chỉ đang bịa chuyện đi cùng Hạ Nhật Thiên, nói không chừng, khi đó cô khó mà yên ổn. Nhưng với người bạn mà mẹ cô không quen biết lại khác. Chỉ cần cô bịa ra một cái tên hợp lý, là nữ, sau đó lấy lý do bận việc phải ra ngoài, mẹ cô nhất định sẽ không ép cô nữa.
Quả nhiên, tất cả đều bị cô đoán trúng. Mẹ cô sau khi nghe thế thì hoàn toàn tán thành.
Bà còn đặc biệt, nói: “Nếu con đã có hẹn, vậy thì…”
Giữa lúc bà định nói gì đó, giọng hắn nhanh hơn đã chen vào: “Là ŧıểυ Ngọc thật sao?” Câu nói vừa rơi xuống, ánh mắt hắn ta nhìn cô càng trở nên thâm thúy: “Không phải em gái của anh... đang bịa chuyện đó chứ?”
“Bịa chuyện cái gì chứ?” Tiếng cô hơi lớn, cô vội điều chỉnh lại: “Ha! Chỉ là ra ngoài thôi mà, tại sao em phải bịa chuyện để gạt mẹ kia chứ?”
“Có bịa chuyện hay không, chuyện này em là người rõ nhất.”
“Anh...”
“Nhưng nhìn em có vẻ... không giống đang nói dối cho lắm.” Hắn đổi giọng, bề ngoài nghe như đang giúp cô, nhưng thực tế, lại khiến cô không còn cách chối cãi: “Nói thế nào thì sau khi đi học, em và ŧıểυ Ngọc gì đó cũng sẽ gặp lại nhau, em hà tất phải chọn lúc này mà ra ngoài? Nếu em cứ như vậy, mẹ nhất định sẽ nghĩ, em đang cố tình để tránh mặt anh đấy!”
“Nhưng mà...”
Cô điên tiết nhưng không làm gì được. Nếu cô còn tiếp tục viện cớ, có khi mẹ cô sẽ nghi ngờ. Nhưng mà... cô thật sự không muốn đi với hắn ta một chút nào.
“Nếu như em lo ŧıểυ Ngọc sẽ giận, anh có thể giúp em gọi cho con bé thông báo trước một tiếng. Nói không chừng, con bé sẽ thông cảm cho em.”
Khuynh Nhi suýt thì phun hết cháo ra ngoài. Gọi? Gọi thế nào được?!
“Không… không cần đâu, em tự gọi là được rồi.” Cô cười gượng.
Nhưng hắn nào buông tha: “Nhưng em đâu có cầm điện thoại? Thôi nào, đọc số điện thoại ŧıểυ Ngọc cho anh đi.”
Cô sững lại, nhanh chóng tìm điện thoại trong người… nhưng chợt nhớ ra vừa rồi vội quá nên để quên trên phòng.
Chết tiệt!
Hàn Hiếu Minh cong môi, ánh mắt tràn đầy ý cười khi thấy cô luống cuống: “Xem ra... em gái nhỏ nhà ta lại muốn lươn lẹo rồi?”
Khuynh Nhi siết chặt nắm tay, tức đến đỏ mặt. Cô vội vàng viện ra lý do khác: “Aii da… đúng lúc hôm nay em hơi mệt, thật sự không muốn ra ngoài chút nào a.”
Diệp Vy nghe thế liền lo lắng nhìn cô: “Sao vậy con gái? Vừa rồi co còn khỏe mạnh mà? Có phải con bị cảm rồi không?”
Cô giả vờ ho khan hai tiếng, diễn đến giống như thật: “Chắc… chắc vậy đó ạ! Con thấy hơi đau đầu nữa a…”
Diệp Vy lập tức đứng dậy, định lên lầu lấy thuốc cho cô.
Nhưng Hàn Hiếu Minh rất nhanh chặn bà lại. Hắn nói: “Nếu vậy em càng phải ra ngoài để hít thở không khí. Ở lì trong nhà không tốt đâu. Hơn nữa, trưa nay mẹ bảo sẽ nấu canh bồi bổ, anh sẽ đưa em đi một vòng rồi về đúng giờ ăn, đảm bảo không trễ.”
Khuynh Nhi cứng họng.
Tại sao cái tên này lại phiền phức như vậy?!
Cô cắn răng, quyết định chơi chiêu cuối: “Nhưng mà em còn… còn đến tháng! Đúng rồi! Đến tháng rồi!”
Câu nói này khiến Diệp Vy giật mình, bà nhẹ giọng hỏi han: “Có đau bụng không? Hay mẹ lấy nước ấm cho con uống nhé?”
Khuynh Nhi ra vẻ nhăn nhó: “Dạ… cũng hơi đau mẹ ạ…”
Cô thầm nghĩ lần này chắc hắn phải chịu thua rồi!
Nhưng ai ngờ…
Hàn Hiếu Minh lại cao tay hơn cô, không thay đổi giọng điệu: “Thế càng tốt, ra ngoài vận động nhẹ một chút sẽ đỡ đau hơn đấy!”
Khuynh Nhi: “...!”
Hắn đùa cô hả trời?!
Hắn… hắn không có chút xíu liêm sỉ nào hay sao?!
Cô tức đến mức muốn đập bàn bỏ chạy ngay lập tức!
Nhưng Diệp Vy lại gật gù tán thành: “Mẹ thấy anh con nói đúng đó, vận động nhẹ sẽ giúp con bớt khó chịu hơn. Vậy để Hiếu Minh đưa con đi một vòng cho khuây khỏa nhé?”
Cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Tất cả lý do của cô đều bị bác bỏ một cách không thương tiếc.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nghiến răng, cúi đầu ấm ức mà lùa nốt chén cháo.
Trời ạ!
Cô vừa thua một ván đau đớn trước tên khốn này!