
!!!
Khuynh Nhi trợn tròn mắt, suýt nữa thì thổ huyết.
Tên khốn này!
Hắn không những không cho cô cơ hội tố cáo, mà còn dám mượn cơ hội này bôi nhọ cô?!
Khuynh Nhi giận đến mức chỉ muốn nhào qua cắn hắn một cái!
Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Mẹ! Con thật sự không có bừa bộn như hắn nói! Hắn ta đang vu oan cho con!”
“Vậy con có dám để mẹ lên phòng kiểm tra lại hay không?”
Câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến Phong Đồ Nhi nghẹn họng.
Để mẹ lên phòng?
Không được!
Tuyệt đối không được!
Cô có thể dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong phòng, nhưng có một thứ cô không thể để bà ấy nhìn thấy. Đó là những quyển ŧıểυ thuyết cấm kỵ dưới gối ngủ của cô!
“Con...” Khuynh Nhi cứng người, trong đầu điên cuồng suy nghĩ đối sách.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ra, mẹ cô đã thở dài, giọng nói mang theo chút trách cứ: “Nếu đã không thể, vậy từ nay con nên nghe lời của Hiếu Minh một chút. Dù sao nó cũng là anh trai con, có kinh nghiệm sống hơn con, con nên học hỏi anh trai mình một chút.”
Anh trai?!
Tên khốn này mà là anh trai cô?!
Cô không thừa nhận.
Khuynh Nhi tức giận đến mức siết chặt tay, khớp ngón tay trắng bệch.
Cô muốn lập tức tố cáo hành động vô sỉ của hắn khi nãy, nhưng đúng lúc đó, giọng nói lười biếng mà trầm thấp của Hàn Hiếu Minh vang lên: “Phải rồi mẹ à, lúc nãy con thấy trong phòng Khuynh Nhi có khá nhiều sách, có vẻ như... con bé rất thích đọc sách đó mẹ ạ.”
Khuynh Nhi giật thót.
Dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên.
Mà hắn lại không hề dừng lại, tiếp tục, rõ cố ý: “Mấy quyển đó nội dung quả thực phong phú lắm. Hơn nữa, con còn nhìn thấy... có mấy cuốn sách khá đặc biệt.”
Nói đến đây, hắn lại cố ý liếc nhìn cô, thản nhiên thưởng thức cảnh tượng cô đuối lý.
Khuynh Nhi giận đến mức da mặt cô đỏ bừng, bàn tay siết chặt góc váy đến nhăn nhúm.
Tên khốn này!
Hắn đang muốn làm gì?!
Muốn cô lâm vào bước đường cùng thật sao?
Cô nghiến răng, nhưng không thể mở miệng để phản bác.
Nếu cãi lại, mẹ chắc chắn sẽ tò mò mà lên kiểm tra phòng của cô, đến lúc đó cô sẽ tiêu đời mất!
Thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục, khóe môi Hàn Hiếu Minh càng cong lên.
Diệp Vy thì chẳng để ý nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy thì tốt, đọc sách là thói quen tốt. Nhưng Khuynh Nhi, con cũng nên tập trung vào việc học hành, đừng chỉ mải mê đọc truyện giải trí nữa.” Dừng một chút, bà tiếp tục: “Nào, lại đây ngồi xuống ăn sáng với mẹ nào.”
“Vâng...” Khuynh Nhi nghiến răng, nuốt vội cục tức xuống, rồi ngoan ngoãn di chuyển đến bàn ăn, ngồi xuống.
Lần này cô thua rồi.
Thật sự thua hắn thê thảm rồi.
Khuynh Nhi miễn cưỡng cầm đũa, cúi đầu ăn mà trong lòng sôi sục lửa giận.
Anh trai?
Anh trai cái quái gì chứ?!
Một người đàn ông vừa rồi còn bắt nạt cô, giờ lại ngồi thản nhiên ăn sáng cùng mẹ cô, làm như chưa có chuyện gì xảy ra?
Cô lén liếc hắn, ánh mắt đầy oán hận.
Nhưng trái ngược với sự bức bối của cô, Hàn Hiếu Minh lại bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn nhàn nhã cắt bánh mì, thong thả nhấp một ngụm cà phê, như thể toàn bộ những chuyện xấu xa vừa rồi đều không hề tồn tại.
Cái thái độ này của hắn càng khiến Khuynh Nhi tức đến nghẹn họng.
Cô siết chặt đũa, đầu óc không ngừng tưởng tượng đến cảnh bóp cổ hắn, khiến cái nụ cười đáng ghét kia biến mất.
Đang mãi hậm hực, giọng nói trầm thấp của hắn bỗng vang lên: “Sao vậy em gái? Em ăn không được ngon miệng à?”
Khuynh Nhi giật mình, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt hắn ta đầy ý cười nhìn mình. Đáy mắt hắn lóe lên tia giễu cợt, như thể cố ý khiêu khích cô.
“Không có gì.” Cô đáp cục súc, cố gắng nhịn xuống.
Diệp Vy nhìn hai người, thoáng mỉm cười hài lòng.
Rồi lại nhìn đến hắn, bà nói: “Hiếu Minh, sau này con ở Bắc Kinh cũng sẽ ở Phong Vũ, có thời gian thì quan tâm đến em gái nhiều hơn một chút nhé.”
Hàn Hiếu Minh nghe vậy liền đặt cốc cà phê xuống, đáp lại bà một tiếng: “Dĩ nhiên rồi, mẹ cứ yên tâm đi.” Hắn nói xong, lại cố ý nhìn cô, môi cong lên một nửa: “Anh trai mà, tất nhiên phải chăm sóc em gái thật tốt rồi, đúng không em gái nhỏ của anh?”
Khuynh Nhi nhìn thấy nụ cười kia, lòng bỗng nhiên lạnh toát.
Chăm sóc?
Hắn mà cũng biết chăm sóc người khác sao?
Đồ đạo đức giả này!
Hắn ta nói ra mà không ngượng miệng à?
Sau đó, bữa sáng diễn ra trong bầu không khí “quái dị”...
Diệp Vy vẫn điềm nhiên ăn uống, thỉnh thoảng còn dịu dàng gắp thức ăn cho cả hai, hoàn toàn không biết rằng dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của Khuynh Nhi là một cơn bão đang cuộn trào.
Cô thật sự muốn hét lên!
Cô thật sự muốn nói cho mẹ biết con trai bà vừa mới cợt nhả cô!
Nhưng vừa hé miệng, cô đã bắt gặp ánh mắt hắn liếc đến.
Ánh mắt đó vừa sâu xa, vừa trêu chọc, như thể đoán được cô đang muốn nói gì.
Nhưng rồi, hắn không vạch trần cô, chỉ thản nhiên cắt một miếng trứng, chậm rãi đưa lên miệng, rồi bâng quơ cười, nói: “Khuynh Nhi, vừa rồi anh vô tình phát hiện ra một điều rất thú vị trong phòng em, không biết em có muốn nghe không?”
Cô cứng đờ.
Linh cảm không lành lại dâng lên.
Diệp Vy nghe vậy, hiếu kỳ hỏi: “Ồ? Là chuyện gì vậy con?”
“Cũng không có gì đâu mẹ ạ.” Hắn trả lời. Rõ ràng bề ngoài giống như không có gì, nhưng vế tiếp theo, lại không quên tạo cho người ta sự chú ý: “Chỉ là... con không ngờ em gái này của con, lại là một người thích đọc sách đến vậy.”
Khuynh Nhi nghe đến toát mồ hôi.
Mà hắn không dừng lại, tiếp tục nhấn mạnh vế sau cùng: “Đặc biệt là... những thể loại... có hơi... kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí não con người ta một chút...”
Đến đây, Khuynh Nhi suýt thì làm rơi đũa.
Tên khốn này...!
Hắn cố tình?
Hắn cố tình nói lấp lửng như vậy để mẹ cô nghi ngờ!
Quả nhiên, Diệp Vy tỏ ra hứng thú thật: “Thật sao? Bảo bối, con đọc sách gì vậy?”
Cô cứng người giây lát: “Dạ là...” Nhưng rồi, rất nhanh một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô, thành công cứu cô một màn thua trông thấy: “Ha, là sách liên quan đến thiên văn đó ạ. Con rất thích nghiên cứu thiên văn, cho nên... có đọc qua một chút.”
Hàn Hiếu Minh nhướng mày, ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu khích. Hắn không nói thẳng ra, nhưng chỉ cần như vậy là đủ để khiến cô câm nín.
Dưới gầm bàn, Khuynh Nhi tức đến mức muốn đạp hắn một cái!
Nhưng cô nào dám.
Cô chỉ có thể nghẹn khuất cúi đầu ăn, quyết định nhịn nhục mà sống sót qua bữa sáng này.
Nhưng trong lòng cô thề, nhất định sẽ có ngày khiến tên khốn này phải trả giá.
