Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 11: Anh Trai?!

Trước Sau

break

Trong phòng tắm, Khuynh Nhi dựa vào tường, hơi thở vẫn chưa ổn định, lồng ngực phập phồng theo nhịp tim rối loạn.

Cô nghiến răng, tức đến mức muốn đập đầu vào tường.

Hắn ta dựa vào đâu mà cợt nhả cô chứ?!

Chuyện này, cô tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!

Bước nhanh đến bồn rửa mặt, cô hậm hực mở vòi nước, tạt mạnh lên mặt để xua đi cảm giác nóng bừng bực trong người. Nhưng khi cúi đầu xuống, khóe mắt vô tình lướt qua gương.

Khoan đã!

Cổ của cô—

Cái quái gì thế này?!

Khuynh Nhi trợn tròn mắt, hoảng hốt nghiêng đầu soi kỹ hơn.

Một vệt đỏ mờ nhạt bám trên làn da trắng nõn nà của cô. Không quá lộ liễu nhưng cũng không dễ dàng giải thích được. Chưa kể, còn có dấu răng người để lại...

Đệch!

Khuynh Nhi giận đến mức chửi thề.

Quái nào lại vậy! Tên khốn đó chỉ vừa chạm vào mà da cô đã...

“Tên chết dẫm!” Cô cắn răng, trừng mắt với chính mình qua gương, gằn từng chữ, công khai đấu với hắn đến cùng: “Tôi nhất định sẽ không tha cho anh! Nếu tôi bỏ qua chuyện lần này, tên của tôi sẽ để cho anh viết ngược lại.”

---------------

Thay xong quần áo, Hàn Hiếu Minh thong thả đi xuống nhà, rẽ vào trong phòng ăn.

Bộ trang phục trước đó được thay thành chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, ôm lấy vóc dáng cao ráo của hắn. Cổ áo thẳng tắp, hai cúc áo trên cùng để hở ra, phối cùng quần tây đen phẳng phiu, trông quyến rũ, tinh tế và nghiêm nghị vô cùng.

Diệp Vy ngồi ở chủ vị, thưởng thức hương cà phê thoang thoảng. Khi nghe tiếng bước chân, theo quán tính, bà liền nhìn ra ngoài.

“Mẹ!” Hắn gọi khẽ.

Diệp Vy nhìn con trai, ánh mắt bà ánh lên sự hài lòng. Nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe môi hiện ra: “Đến rồi thì lại đây với mẹ.”

Hàn Hiếu Minh gật đầu.

Hắn bước đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bà, tác phong vẫn thong thả như cũ, không hề có dấu hiệu vội vàng.

Diệp Vy đặt vội tách cà phê còn đang uống dở xuống, đưa mắt quan sát Hàn Hiếu Minh. Bất giác, bà lên tiếng hỏi: “Con đã quen với Bắc Kinh hay chưa? Có thấy khác biệt nhiều so với London của mình không?”

Hắn khuấy nhẹ tách cà phê nóng trên bàn, dường như đang suy nghĩ một chút, thật lâu mới trả lời: “Cũng không có gì lạ lẫm. Chỉ là, con nghĩ mình cần thêm một chút thời gian để thích nghi với mọi thứ ở đây.”

“Bao gồm cả con bé?”

Hàn Hiếu Minh im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Diệp Vy thấy con trai không trả lời, liền lo lắng rằng hắn ngại, nên quyết định chuyển chủ đề: “Ngày mai là ngày đầu tiên Khuynh Nhi đi học ở một môi trường mới. Dù con bé luôn nói với mẹ, con bé có thể tự lo được cho mình, nhưng mà mẹ vẫn không khỏi lo lắng.”

Động tác khuấy cà phê của Hàn Hiếu Minh dừng lại. Hắn nhìn vào tách cà phê nóng, giọng trầm lắng: “Mẹ là lo con bé sẽ không biết cách hòa nhập với môi trường mới, phải không?”

“Phải.” Diệp Vy gật đầu, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm: “Con bé Khuynh Nhi nhà mình khá bướng bỉnh, mẹ lo con bé sẽ không kết thân được bạn mới. Ngộ nhỡ con bé bị bạn bè cô lập, e rằng con bé sẽ không thể chịu được.”

Nghe đến đây, Hàn Hiếu Minh mỉm cười, khóe môi hơi cong lên.

Hắn nhấp một ngụm cà phê, rồi chậm rãi xác nhận: “Con bé quả thật khá bướng bỉnh.” Hắn lại nhớ đến dáng vẻ quật cường của cô bé lúc nãy, lại nghĩ đến sau này cô nhóc học ở trường, đáy mắt ánh lên tia thú vị: “Nhưng mà tính cách của con bé cũng không hẳn là tệ. Kết giao bạn bè mới, con nghĩ chuyện này sẽ không làm khó được Khuynh Nhi nhà chúng ta đâu mẹ.”

“Nhưng mà...” Diệp Vy nhìn qua con trai ngập ngừng.

Hàn Hiếu Minh theo quán tính nhìn lại. Mẹ hắn vẫn lo âu như cũ, gương mặt bà khiến hắn phải dừng lại vài giây: “Mẹ vẫn lo lắng?”

“Ừm!” Diệp Vy trả lời hắn. Ngưng một lúc, bà tiếp tục: “Vì vậy... Mẹ có thể nhờ con một việc có được không?”

Hàn Hiếu Minh biết bà muốn nói gì, nhưng hắn không vội vã, chỉ thong thả đặt tách cà phê xuống bàn: “Mẹ muốn con quan sát nơi học của con bé, đúng không?”

“Phải.” Bà trả lời, càng không quên nhấn mạnh: “Mẹ tin tưởng vào cách nhìn nhận của con, cũng tin vào sự quan sát của mẹ. Con vẫn luôn là lựa chọn phù hợp.”

Hàn Hiếu Minh mỉm cười theo quán tính.

Ngay lúc hắn định nói gì đó, từ ngoài phòng, một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, kèm theo giọng nói hoảng hốt của Khuynh Nhi: “Mẹ ơi, nguy rồi! Vừa rồi phòng con có trộm vào, hắn...”

Khuynh Nhi nói được một nửa thì ngắt quãng.

Chạy quá nhanh khiến cô mất sức, hiện nay chỉ có thể cúi xuống mà thở lấy thở để.

Diệp Vy nhìn con gái, hơi nhíu mày. Ánh mắt bà lướt qua bộ váy trắng tinh phối cùng chiếc khăn voan trắng quàng trên cổ Khuynh Nhi.

Tháng Tám thời tiết Bắc Kinh vẫn còn nóng, vậy mà con bé lại ăn mặc thế này, không thấy khó chịu sao?

Bà lên tiếng, giọng nghi hoặc: “Đợi đã, Khuynh Nhi, con mau bình tĩnh lại. Nói rõ mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Khuynh Nhi vẫn thở dốc, cô giơ tay ra hiệu bảo rất gấp: “Không thể bình tĩnh được đâu mẹ. Hắn ta nguy hiểm lắm. Hắn ta...”

Rất xấu xa!

Tuy nhiên, ba chữ này Khuynh Nhi chỉ có thể giữ lại.

Người đàn ông đó...

Là hắn!

Hắn ta sao lại dám ngồi cạnh mẹ cô?

Còn ngang nhiên thưởng thức cà phê thượng hạng của Phong Vũ nữa chứ!

Lẽ nào hắn ta biết qua thuật thôi miên?

Nguy rồi!

“Mẹ... Mẹ ơi, hắn... hắn...” Cô run rẩy chỉ tay vào Hàn Hiếu Minh đang ngồi, tức đến mức lắp bắp: “Hắn... hắn-“

Nhưng chưa kịp tố cáo, mẹ cô đã lên tiếng cắt ngang, giọng bà nhẹ nhàng nhưng không khỏi nghiêm khắc: “Khuynh Nhi, con làm sao vậy? Tại sao lại chỉ vào anh và gọi là hắn chứ? Như vậy rất vô lễ!”

“Nhưng hắn... hắn...”

“Thôi được rồi bảo bối, con mau lại đây ngồi xuống ăn bữa sáng trước đã. An ninh nhà chúng ta xưa nay rất tốt. Có thể do con đọc nhiều truyện trinh thám, cho nên tưởng tượng có trộm vào mà thôi. Về chuyện này, mẹ nhất định sẽ cho người kiểm tra lại lần nữa.” Không để cô có cơ hội lên tiếng, bà tiếp tục: “Mẹ nghe dì Nhan nói hai đứa đã gặp nhau rồi, còn rất thân thiết nữa, sao bây giờ con lại gọi anh mình như vậy?”

Khuynh Nhi “...” cái gì cơ? Cô thân với hắn ta hồi nào? Hắn ta rõ ràng là trộm! Tại sao mẹ lại không kiểm tra hắn ta?

“Mẹ ơi, không phải...” Khuynh Nhi muốn giải thích, cô muốn chỉ chứng hắn ta mới là trộm, nhưng mà, Diệp Vy vẫn nhanh hơn, bảo cô: “Khuynh Nhi, từ giờ con phải đổi cách xưng hô với anh lại đấy nhé! Hiếu Minh dù sao cũng là anh trai con. Về cơ bản, con vẫn nên tôn trọng anh trai mình một chút.”

CÁI GÌ???

Cả người cô cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Cô nghe thấy tiếng huyết mạch mình đóng băng, từng cơn lạnh lẽo dâng lên trong lồng ngực.

Anh trai cô?!

Cái quái gì vậy?!

Hắn ta là anh trai cô á?!

Vừa rồi hai người còn không phải đã...

Trong đầu Khuynh Nhi như có một tiếng nổ lớn, cô chết lặng, không thể tiếp nhận sự thật này.

Hắn ta mà là anh trai cô?

Ai đánh cô một cái đi!

Không đời nào cô chấp nhận chuyện này!

Khuynh Nhi nghiến răng, gương mặt nóng bừng, trong lòng chỉ muốn tố cáo hắn lập tức.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Hàn Hiếu Minh đã thản nhiên lên tiếng trước, giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ: “Mẹ nói không sai, em gái này của con quả thật rất bướng bỉnh, thân là anh trai con cần phải có trách nhiệm uốn nắn con bé nhiều hơn nữa.” Dừng lại một chút, hắn nhìn Diệp Vy, rồi tiếp tục: “Ngoài ra có chuyện này, con vẫn nên nói với mẹ một tiếng. Khuynh Nhi khi ở một mình thật sự rất cẩu thả. Nếu không nói là phòng ngủ, e là con còn cho rằng là bãi chiến trường của em ấy cơ đấy. Chăn gối vứt lung tung, đồ đạc rải rác khắp phòng, đến cả sách vở trong phòng cũng bị con bé quăng linh tinh hết lên. Nếu không phải con bé ngăn cản, nói không chừng con đã gọi người thu dọn vệ sinh đến đây rồi!”

Diệp Vy nghe con trai trình bày xong, khóe môi bà giật giật.

“Bảo bối nhỏ...” Diệp Vy trìu mến nhìn con gái, ánh mắt nuông chiều nhưng cũng tràn đầy sự bất lực: “Chuyện mà anh con nói vừa rồi, con có gì muốn nói với mẹ không?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc