Trong phòng tắm, Khuynh Nhi dựa vào tường thở dốc. Sau tình huống vừa rồi, tim cô vẫn còn chưa ổn định, nó gần như muốn bay khỏi lồng ngực.
Nếu không phải dì Nhan đến kịp lúc, ngăn cản hành vi của hắn ta, cô quả thực không biết mình sẽ thế nào nữa.
Thật kinh tởm!
Cô lắc đầu, nhắc nhở bản thân không được nhớ đến nữa.
Đến khi điều chỉnh tâm trạng dần ổn hơn, cô bước đến bồn rửa mặt gần đó, vươn tay mở vòi nước. Nước lạnh phần nào giúp cô tỉnh táo hơn. Mặc dù không thể xóa đi hoàn toàn cảm giác kinh khủng kia, chí ít, nó khiến cô cảm thấy bản thân được sạch sẽ. Nhưng khi cô ngẩng đầu, khóe mắt vô tình lướt qua gương, chạm vào dấu vết ám muội bám trên cổ, cả người cô căng cứng.
Cái... cái quái gì thế này?
Khuynh Nhi trợn tròn mắt, hoảng hốt nghiêng đầu soi kỹ hơn.
Không nhầm.
Trên cổ cô, quả thực có một vệt đỏ mờ nhàn nhạt. Dấu vết mới toanh. Dấu răng người mơ hồ. Không quá lộ liễu, nhưng cũng khó mà giải thích được.
Đệch!
Khuynh Nhi giận đến mức chửi thề.
Quái nào lại vậy? Tên khốn đó chỉ vừa chạm vào mà da cô đã...!
Nếu để người khác nhìn thấy dấu vết này, đặc biệt là mẹ, cô phải giải thích với bà thế nào đây?
Khốn kiếp!
Hắn ta dựa vào đâu mà cợt nhả cô chứ?!
Chuyện này, cô tuyệt đối không bỏ qua!
Hừ một tiếng, cô trừng mắt với chính mình qua gương, đay nghiến từng chữ một: “Chờ đó, tôi nhất định sẽ không tha cho anh! Nếu tôi bỏ qua chuyện lần này, tên của tôi sẽ để cho anh viết ngược lại.”
---------------
Thay xong quần áo, Hàn Hiếu Minh thong thả đi xuống nhà, rẽ thẳng vào phòng ăn.
Bộ trang phục trước đó đã được hắn thay thành chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, ôm lấy vóc dáng cao của hắn.
Cổ áo thẳng tắp, hai cúc áo trên cùng để hở ra, phối cùng quần tây đen phẳng phiu, trông vừa quyến rũ, vừa vô cùng tinh tế.
Lúc này, Diệp Vy ngồi ở chủ vị thưởng cà phê. Vừa nghe tiếng bước chân, theo quán tính, bà liền nhìn ra cửa.
“Mẹ!” Tiến vào, hắn gọi khẽ.
Diệp Vy nhìn con trai, ánh mắt ánh lên sự hài lòng, nụ cười theo khóe môi hiện ra: “Nào, đến rồi thì lại đây với mẹ.”
Hàn Hiếu Minh gật đầu.
Hắn bước đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bà, tác phong vẫn thong thả như cũ, không có dấu hiệu vội vàng gì.
Lúc này, Diệp Vy đặt tách cà phê đang uống dở xuống bàn, đưa mắt quan sát Hàn Hiếu Minh. Rồi bà lên tiếng, hỏi: “Thế nào? Không biết con đã quen với Bắc Kinh hay chưa? Có thấy khác biệt gì nhiều, so với London của mình không?”
Hắn khuấy nhẹ tách cà phê nóng trên bàn, dường như đang suy nghĩ một chút, thật lâu mới trả lời: “Cũng không có gì lạ lẫm. Chỉ là, con cảm thấy... mình vẫn cần thêm một chút thời gian để thích nghi với mọi thứ ở đây.”
“Bao gồm cả con bé luôn sao?”
Hàn Hiếu Minh im lặng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Diệp Vy đoán hắn ngại, bà bèng đổi đề tài: “Ngày mai là ngày đầu tiên Khuynh Nhi đi học ở một môi trường mới. Dù con bé luôn nói với mẹ, con bé có thể tự lo được cho mình, nhưng mẹ vẫn không khỏi lo lắng.”
Ngay sau đó, động tác khuấy cà phê của hắn dừng lại. Nhìn vào tách cà phê hồi lâu, hắn trầm giọng: “Mẹ là lo con bé sẽ không biết cách hòa nhập với môi trường mới, phải không?”
“Phải.” Bà gật đầu, đồng thời bày tỏ sự lo lắng của mình: “Con bé Khuynh Nhi nhà mình khá bướng bỉnh, mẹ lo với tính cách của con bé, e rằng sẽ khó kết thân được bạn mới. Ngộ nhỡ con bé bị bạn bè cô lập, nói không chừng, con bé có khi sẽ không thể chịu được.”
Nghe đến đây, khóe môi Hàn Hiếu Minh hơi cong lên một chút.
Hắn nhấp một ngụm cà phê, rồi chậm rãi xác nhận: “Con bé quả thật khá bướng bỉnh.” Vừa nói, hắn vừa nhớ đến dáng vẻ quật cường của cô bé lúc nãy, lại nghĩ đến sau này cô nhóc học ở trường, đáy mắt ánh lên tia thú vị: “Nhưng mà tính cách của con bé cũng không hẳn là tệ. Kết giao bạn bè mới, con nghĩ chuyện này sẽ không làm khó được Khuynh Nhi nhà chúng ta đâu mẹ.”
“Nhưng mà...” Nỗi lo lắng vẫn bám lấy Diệp Vy, khiến bà không thể nào an lòng.
Hắn nhìn ra được, lập tức trấn an bà bằng ánh nhìn trìu mến: “Mẹ vẫn còn lo lắng, đúng không?”
“Ừm!” Rồi Diệp Vy tiếp tục: “Vì vậy, mẹ có thể nhờ con một việc có được không?”
Hàn Hiếu Minh biết bà muốn nói gì, nhưng hắn không vội vã, chỉ thong thả đặt tách cà phê xuống.
“Mẹ muốn con quan sát nơi học của con bé, đúng chứ?”
“Phải.” Bà trả lời, không quên nhấn mạnh: “Mẹ tin tưởng vào cách nhìn của con, cũng tin vào quan sát của mẹ. Con... vẫn luôn là lựa chọn phù hợp nhất.”
Câu cuối cùng, hắn ngẫm lại liền cười.
Phù hợp nhất? Cho dù là trong phạm vi nhìn nhận vấn đề, hay trong phương diện tình cảm sao?
Bà ấy quả nhiên luôn có cách khiến hắn không dễ gì từ chối.
“Mẹ à...”
Nhưng ngay lúc hắn định nói gì đó, từ ngoài phòng ăn, một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, kèm theo giọng nói hoảng hốt của Khuynh Nhi.
“Mẹ ơi, nguy rồi! Vừa rồi phòng con có trộm vào, hắn...”
Khuynh Nhi nói được một nửa thì ngắt quãng. Chạy quá nhanh khiến cô mất sức, hiện nay chỉ có thể cúi xuống mà thở dốc.
Diệp Vy nhìn con gái, lại nghe đến có trộm, hết thảy cơ mặt đều đanh lại.
Nhưng thứ duy nhất làm bà chú ý đến chính là bộ váy trắng tinh phối cùng chiếc khăn voan trắng quàng trên cổ Khuynh Nhi. Nó làm bà hoàn toàn quên mất việc cô báo có trộm. Tháng Tám thời tiết Bắc Kinh vẫn còn nóng, vậy mà con bé lại ăn mặc thế này, không thấy khó chịu sao?
“Đợi đã, Khuynh Nhi, con mau bình tĩnh lại đi đã.” Bà cố trấn an cô, giọng mềm nhưng không khỏi lo lắng: “Có trộm? Ý của con là gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với con vậy?”
Khuynh Nhi thở dốc, cô chỉ kịp giơ tay ra hiệu bảo với bà rất gấp: “Không thể bình tĩnh được đâu mẹ. Hắn ta nguy hiểm lắm. Hắn ta...”
Rất xấu xa!
Đáng tiếc, ba chữ này Khuynh Nhi chỉ có thể giữ lại. Bởi vì ngay lúc cô ngẩng lên, cô đã kịp nhìn thấy...
Người đàn ông đó...
Là hắn!
Tên trộm mà cô nói...
Hắn ta, sao lại ngồi bên cạnh mẹ cô?
Hơn nữa, hắn ta còn ngang nhiên đến mức thưởng thức cà phê thượng hạng của Phong Vũ?
Lẽ nào hắn ta biết qua thuật thôi miên?
Nguy rồi!
“Mẹ... Mẹ ơi, hắn... hắn...” Cô run rẩy chỉ tay vào Hàn Hiếu Minh đang ngồi bên cạnh bà, căng thẳng đến lắp bắp: “Hắn... hắn...”
Nhưng chưa kịp tố cáo, mẹ cô đã lên tiếng cắt ngang: “Khuynh Nhi, con làm sao vậy?” Giọng bà nhẹ, nhưng rõ nghiêm khắc, nhắc: “Tại sao con lại chỉ vào anh, và gọi là hắn chứ? Như vậy rất vô lễ!”
“Nhưng hắn... hắn...”
“Thôi được rồi bảo bối, con mau lại đây ngồi xuống ăn bữa sáng trước đã. An ninh nhà chúng ta xưa nay rất tốt. Có thể do con đọc nhiều truyện trinh thám, cho nên tưởng tượng có trộm vào mà thôi. Về chuyện này, mẹ nhất định sẽ cho người kiểm tra lại lần nữa.” Không để cô có cơ hội lên tiếng, bà tiếp tục: “Mẹ nghe dì Nhan nói hai đứa đã gặp nhau rồi, còn rất thân thiết nữa, sao bây giờ con lại gọi anh mình như vậy?”
Khuynh Nhi: “...!”
Cái gì cơ? Cô thân với hắn ta hồi nào? Hắn ta rõ ràng là trộm! Tại sao mẹ lại không kiểm tra hắn ta?
“Mẹ ơi, không phải...” Khuynh Nhi muốn giải thích, cô muốn chỉ chứng hắn ta mới là trộm, nhưng mà, Diệp Vy vẫn nhanh hơn, bảo cô: “Khuynh Nhi, từ giờ con phải đổi cách xưng hô với anh lại đấy nhé! Hiếu Minh dù sao cũng là anh trai con. Về cơ bản, con vẫn nên tôn trọng anh trai mình một chút.”
CÁI GÌ???
Cả người cô cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Cô nghe thấy tiếng huyết mạch mình đóng băng, từng cơn lạnh lẽo dâng lên trong lồng ngực.
Anh trai cô?!
Cái quái gì vậy?!
Hắn ta là anh trai cô á?!
Vừa rồi hai người còn không phải đã...
Trong đầu Khuynh Nhi như có một tiếng nổ lớn, cô chết lặng, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này.
Hắn ta mà là anh trai cô?
Ai đánh cô một cái đi!
Không đời nào cô chấp nhận chuyện này!
Khuynh Nhi nghiến răng, gương mặt nóng bừng, trong lòng chỉ muốn tố cáo hắn lập tức.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Hàn Hiếu Minh đã thản nhiên lên tiếng trước, giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ: “Mẹ nói không sai, em gái này của con quả thật rất bướng bỉnh. Thân là anh trai, con cần phải có trách nhiệm uốn nắn con bé nhiều hơn nữa.” Dừng lại một chút, hắn nhìn Diệp Vy, rồi tiếp tục: “Ngoài ra có chuyện này, con vẫn nên nói với mẹ một tiếng. Khuynh Nhi khi ở một mình thật sự rất cẩu thả. Nếu không nói là phòng ngủ, e là con còn cho rằng là bãi chiến trường của em ấy cơ đấy. Chăn gối vứt lung tung, đồ đạc rải rác khắp phòng, đến cả sách vở trong phòng cũng bị con bé quăng linh tinh hết lên. Nếu không phải con bé ngăn cản, nói không chừng, con đã gọi người thu dọn vệ sinh đến đây rồi đó mẹ!”
Nghe con trai trình bày xong, khóe môi Diệp Vy khẽ co giật vô thức.
Bà không dám tin, nhưng, Hàn Hiếu Minh không thể nào nói dối.
Thằng bé dù sao cũng là người đứng đắn, ắt hẳn không thể vừa về đã bắt nạt Khuynh Nhi, huống hồ...
“Bảo bối nhỏ...” Sự nuông chiều trước đó trong mắt Diệp Vy bỗng hóa thành bất lực. Bà chưa từng nghiêm khắc chất vấn cô điều gì, nhưng không đồng nghĩa để mặc cô tùy hứng: “Chuyện mà anh con nói vừa rồi, con còn có gì muốn nói với mẹ không?”