Trước đây, cô chỉ thấy những cảnh hôn nhau xuất hiện trong phim ảnh, nhiều nhất là truyện tranh — nơi những chi tiết được vẽ đến nhớp nháp.
Môi lưỡi giao triền, dịch vị trao đổi, ngọt ngào nhưng cũng đầy ám muội.
Hiển nhiên, vẫn chưa từng nghĩ đến ngày bản thân cô sẽ nếm trải mùi vị ấy.
Chính cô càng không nghĩ, những thứ mà cô từng cuồng nhiệt theo đuổi chỉ có ở truyện tranh, chúng lại có thể phản phệ cô ở thời điểm hiện tại.
Cùng một người đàn ông không rõ lai lịch dây dưa trong phòng tắm, lại còn đáp lại đối phương trong nụ hôn đầu tiên? Phong Đồ Nhi, cô có phải quá dễ dãi rồi không?
“Ưm... ư...”
Tiếng cô nhỏ, mềm, vừa ngọt, nhưng cũng vừa dâm mỹ khiến người ta nhộn nhạo.
Dù ở thế chủ động, nhưng mỗi động tác của cô đều vụng về hệt như một đứa trẻ nếm kẹo, vốn không có chút kỹ thuật cơ bản gì của hôn.
Hàn Hiếu Minh càng nghĩ lại càng thấy không giống.
Cô nói mình có bạn trai rồi, tại sao kỹ thuật hôn lại tệ đến như vậy? Lẽ nào những lời vừa nãy đều là muốn lừa hắn? Cô làm vậy vì mục đích gì chứ?
Cô gái này, đam mê đọc truyện rõ biến thái.
Nếu nói cô không biết cách hôn, tất cả phải trách gã bạn trai vô dụng kia của cô!
Một gã đàn ông thật phế thải!
“Em hôn tệ thật đấy cô bé…”
Vừa dứt ra một giây, hắn lập tức nghiêng đầu, đẩy nụ hôn sâu hơn trong vai trò chủ động.
Không giống cô, kỹ thuật hắn tuyệt đối điêu luyện, dường như đã từng qua lại không ít với phụ nữ.
Mỗi nơi hắn chạm đến, như thể kéo theo luồng điện mạnh, không cho người ta có thời gian xoay chuyển.
“Ưm... đừng...” Trong hối hận, cô cố gắng vùng ra, hai tay đấm ngực hắn liên tục: “Đừng... đừng...”
Nhưng thay vì buông ra, hắn siết chặt tay hơn, ép cô mở miệng đón nhận từng đợt hôn truyền đến.
Từ mê hoặc đáp lại, đến hoảng hốt đẩy ra, cô dần biến thành một đứa trẻ mất kẹo, uất ức trong nụ hôn triền miên.
Có một giây, cô thấy thật sự không công bằng.
Cô thậm chí còn chưa hôn ai đã bị hắn cướp đoạt, trong khi hắn, một người đàn ông không rõ lai lịch có khi đã qua lại với rất nhiều phụ nữ.
Chỉ vừa nghĩ đến đó, cô đã không thể nào thỏa hiệp.
Như vũ bão kéo đến, cô bật khóc. Nước mắt rất nhanh lẫn vào vị ngọt của nụ hôn, đột ngột kéo hắn về thực tại.
Hàn Hiếu Minh giật mình, không rõ cô đang ấm ức hay giả vờ, nhưng cuối cùng, hắn vẫn dừng lại theo bản năng, mang theo dư vị giữa họ kéo ra dưới ánh sáng trần trụi.
Khuynh Nhi há miệng thở gấp, đôi đồng tử đỏ hoe.
Cô giơ tay định tát hắn một cái, nhưng hắn đã nhanh hơn xoay cô lại, ép cô đối diện với tường kính phòng tắm, để cô nhìn rõ hình ảnh phản chiếu giữa bọn họ trong đó.
Trong kính, cô và hắn gần gũi, thân mật không kẽ hở, hệt như đôi tình nhân yêu nhau. Nhưng điều khiến cô giật mình hơn là, tình tiết này, giống hệt một bộ manga trước đó cô từng đọc. Chỉ khác ở chỗ — hắn ta là người thật. Về độ thực tế cũng như cảm giác khi tiếp xúc trực tiếp, hiển nhiên nguy hiểm gấp mười lần tranh vẽ.
Cô càng nhìn rõ biểu cảm lúc bấy giờ của mình. Trạng thái hoảng loạn, căng thẳng, phức tạp đến cực điểm ấy — không khác nhân vật nữ chính kia bao nhiêu.
Ý nghĩ ấy khiến cô thêm rùng mình. Lẽ nào những gì cô yêu thích, những gì cô cho là đặc sắc, tiếp theo đây sẽ phản phệ lại cô?
Tương tự cô, Hàn Hiếu Minh cũng nhìn ra điều này, nhưng hắn không nghĩ một cô gái đam mê loại truyện đó như cô lại có biểu cảm lo lắng đến như thế. Cô đang giả vờ để hắn thương hại sao?
Tim hắn trầm xuống, phức tạp lẫn ngờ vực.
Cô có bạn trai, cùng với gã đó qua lại trong một thời gian dài, vì sao vẫn mang dáng vẻ sợ đàn ông thế này? Là cô đang lừa hắn? Hay cô diễn quá giỏi?
Nhưng cô không để hắn có thời gian nghĩ thêm, dùng hết sức giãy giụa.
“Đồ khốn! Anh mau buông tôi ra!”
Cô hét lên, móng tay cào vào cánh tay hắn, nổi lên những đường cào đỏ ửng. Nhưng hắn không buông tay, ngược lại siết eo cô chặt hơn, mặc cô giãy giụa trong tuyệt vọng.
Đến khi cô không càn quấy nữa, hắn mới nâng tay bóp nhẹ vào cằm cô, cố định để cô nhìn thẳng vào tường kính — nhìn rõ dáng vẻ của bọn họ hiện tại.
Khuynh Nhi không muốn nhìn, nghiêng mặt muốn tránh đi, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi bàn tay như gọng kìm của hắn.
Cô điên tiết, cắn chặt răng: “Rốt cuộc anh muốn gì?” Dù cứng miệng, nhưng chính hình ảnh yếu ớt phản chiếu trong tường kính, lại như một gáo nước lạnh, trực tiếp dội thẳng vào lòng cô: “Nếu anh dám làm bậy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
“Không tha cho tôi?” Câu nói đó vừa vặn khiến hắn bật cười. Một giây sau, môi hắn áp sát bên má cô, phả lên nơi đó từng làn hơi nóng ẩm: “Vậy em thử nói xem, em sẽ không tha tôi thế nào?”
Ghê tởm, cô vặn mặt né tránh dù không có tác dụng.
Trong mắt cô, hiển nhiên không chỉ có hận ý: “Chỉ cần để tôi có cơ hội thoát được, tôi nhất định sẽ nói với mẹ tống cổ anh vào tù, để xem khi đó anh còn có thể giở trò lưu manh được nữa không.”
Nghe đến mẹ, ánh mắt Hàn Hiếu Minh ngay lập tức hứng thú: “Ồ?” Hắn tiếp lời, môi mỏng thủ thỉ bên tai cô, chậm rãi nhưng gai góc: “Nhân tiện thì tôi cũng muốn nói với bà ấy — đứa con gái mà bà ấy cho là thuần khiết nhất — hiện nay có những sở thích biến thái như thế nào.”
Vừa dứt lời, môi hắn rơi xuống bên má cô, nụ hôn sâu đến toàn thân cô giật mạnh.
Theo phản xạ, cô cố gắng vùng ra: “Không được chạm vào tôi!”
Nhưng hắn đâu buông tha dễ dàng, ánh mắt phản chiếu bên trong tường kính càng trở nên nguy hiểm: “Yên tâm đi, chuyện hay vẫn còn ở phía sau, đảm bảo sẽ khiến em hài lòng.”
Cô không hiểu, nhưng trước khi kịp hỏi, từ phía sau, cô đã nhận ra có thứ gì đó cứng rắn đang ép lên mông mình, gần như sắp sửa xuyên qua lớp vải mỏng của cô.
Bất giác, Khuynh Nhi hít lấy một hơi lạnh.
Cái đó...
Cái đó không lẽ là... nam nhân?
Mặc dù không nhìn thấy trực tiếp, nhưng cô có thể đoán chính xác — chiều dài cũng như toàn bộ độ to lớn của nó.
“Anh…” Gương mặt cô đỏ bừng, không rõ xấu hổ hay đang sợ: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Mà cái phản ứng kia của cô, vừa vặn làm hắn thêm hứng thú: “Bắt đầu sợ rồi à?” Cô run run, hắn càng áp sát hơn, để cô cảm nhận rõ hơn độ chân thật của nó: “Không phải em đã xem, cũng đã làm với bạn trai rồi sao? Em còn sợ cái gì?”
“Tôi…”
Cô làm sao có thể thừa nhận việc mình còn chưa có bạn trai, huống hồ, là chuyện quan hệ nam nữ đó.
Nhưng hắn đâu để cô nói ra: “Hay là em vẫn đang cho rằng, tôi cũng giống như gã bạn trai vô dụng kia của em, không làm cô bé như em thỏa mãn sao?”
“Anh—!”
Lần nữa, hắn chặn đứng mọi lời lẽ của cô: “Không cần giả vờ nữa, tôi biết em muốn nó thế nào mà.”
“Anh là đồ biến thái!” Cô tức đến nghiến răng, sống chết không thừa nhận: “Tôi không giống loại biến thái như anh!”
Hắn nghe thấy bật cười, môi mỏng thủ thỉ bên tai cô, lời lẽ không mấy phần đứng đắn: “Vẫn còn cứng miệng như vậy à? Vậy thì tôi sẽ chờ xem thử, dáng vẻ của em khi cầu xin tôi “đừng dừng lại”, rốt cuộc sẽ trông như thế nào.”
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị hắn ấn mạnh về phía trước, hai tay chống lên mặt tường kính lạnh lẽo.
Trọng tâm mất đi, cả người Khuynh Nhi đổ dồn về phía trước, mông cô vì thế cũng nhô lên cao hơn, chạm vào khối thịt cứng rắn đang nóng lòng giải phóng.
“Từ bây giờ...” Giọng hắn trầm xuống, từng câu từng chữ áp sát bên tai cô: “Tôi sẽ khiến em quên đi gã bạn trai vô dụng kia của em.”
Tim Khuynh Nhi nện mạnh đến mức gần như lấn át cả thính giác.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, cô nghe thấy tiếng khóa kéo vang lên, sắc bén đến chói tai.
Ngay sau đó, một luồng nhiệt độ xa lạ áp sát vào mông cô, kéo theo cảm giác áp bức không cách nào tránh né.
Khuynh Nhi còn chưa kịp phản ứng, tay kia của hắn đã vén áo choàng tắm cô lên, thẳng tiến đẩy vào vật nam tính cứng rắn.
“Á... đừng mà...”
Cô hét lên, muốn khép chân thật chặt, nhưng đầu gối của hắn nhanh hơn tách hai chân cô ra, khiến cô hoàn toàn không còn đường lùi lại.
Hắn gầm lên một tiếng, hông đẩy tới, đầu kia dùng sức ép lên cánh hoa, ý đồ quá rõ ràng.
Nhưng khi chạm đến lối vào chật hẹp ấy, Hàn Hiếu Minh ngay lập tức khựng lại, hô hấp trong thoáng chốc ngưng trệ.
Đó...
Cô nhóc này... vẫn còn?
Sự thật hiển nhiên ấy như một nhát chém thẳng vào đầu óc mất khống chế của hắn.
Chết tiệt! Hắn đang làm cái quái gì thế này? Hắn vậy mà lại hiểu lầm cô? Suýt thì hủy hoại cô?
Hắn đúng là điên rồi!
Hai tay Hàn Hiếu Minh siết chặt lấy eo cô, lực đạo mạnh đến như muốn khắc dấu lên da thịt.
Ngực hắn áp sát vào lưng cô, mặt vùi vào trong hõm cổ cô, hô hấp thô trọng đến cực điểm: “Nha đầu ngốc, lần sau nếu còn dám thách tôi, đừng trách tôi không khách sáo ăn sạch em!”