Trêu Chọc Ra Lửa

Chương 5: Trêu Chọc Ra Lửa

Trước Sau

break

Châu Y trong lòng cũng xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn cố giả vờ như người thành thục: “Đừng ngại, chị là người lớn, sẽ không cười em đâu.”

Châu Y tự nhận mình không còn lạ chuyện. Dù hồi cấp 3 bị bạn cùng bàn nhồi cho xem bao phim, lại còn là bản hiếm nữa. Lúc đó cô xem rất nhiều thể loại, thậm chí còn có thể bình tĩnh nhận xét.

“Kích thước của em rất khả quan đấy.” Đây là lời khen của Châu Y dành cho Trần Cảnh Hòa.

Cô giả vờ ho nhẹ, giấu đầu lòi đuôi thêm vài câu: “Ờm, cố lên, học thật tốt. Hiện tại cấp 3 là thời kỳ quan trọng, nên tập trung cho việc học trước.”

Cả người Trần Cảnh Hòa như bốc cháy, mắt cậu chỉ thấy hình ảnh Châu Y, cậu thậm chí không biết mở miệng nói sao cho phải.

“Chị sang phòng bên cạnh xem ba mẹ chị một chút.”

Đầu óc Châu Y rối bời, rõ ràng đã nghĩ kỹ mà sao nói ra lại mất tự nhiên thế này?

Chạy trốn là cách hay nhất của cô lúc này.

Vừa nói xong, cô chạy ra cửa, nhưng chưa đến cửa chính đã bị Trần Cảnh Hòa chặn lại. Tốc độ cậu rất nhanh, vóc dáng cao rộng, chân dài, chỉ nháy mắt đã đứng trước mặt cô.

Thiếu niên cao gầy, áo khoác bỏ khoá, mở rộng lộ ra áo thun trắng bên trong, mơ hồ thấy được xương quai xanh.

Ánh mắt Trần Cảnh Hòa hơi tránh, tai ửng hồng, giọng nói vì lo lắng mà khô khốc: “Chị, ngoài cái kia lớn ra, dáng người em có đẹp không?”

“Cái gì cơ?” Châu Y lúng túng.

“Là cơ bụng đó chị, có thấy không?” Giọng cậu ngày càng nhỏ, còn pha chút tủi thân.

“Chị xem, cơ bụng em có đường nhân ngư đấy.”

Nói xong, Trần Cảnh Hòa vén áo thun lên. Một lớp cơ nhàn nhạt hiện rõ, đường nhân ngư kéo dài từ hai bên eo, chui vào trong quần thể ȶᏂασ.

Thật ra Châu Y rất thích dáng người như thế, có cơ bắp nhưng không quá nhiều. Trần Cảnh Hòa là mẫu đẹp nhất mà cô từng thấy, da trắng, nhìn mát mắt, nhẹ nhàng, dễ chịu.

Hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của cô đấy!

“Chị ơi, chị muốn sờ thử không?”

“Như vậy hơi không ổn.” Ánh mắt Châu Y vẫn chưa rời cơ bụng cậu. Thật lòng, đây là lần đầu tiên được mời sờ cơ bụng người khác, lòng có chút vui sướиɠ.

“Chị sờ một cái rồi khen em được không?”

Nếu Trần Cảnh Hòa có đuôi, chắc giờ nó đang vẫy mừng khôn xiết.

“Mọi người bảo như vậy em sẽ không có ai thích, vậy chị thật sự thích em sao? Đừng gạt em được không? Chị mà gạt em, chị là cún con, em sẽ không thèm để ý đến chị nữa.”

Châu Y: Thấy rồi, thằng bé còn rất tự ti.

Kịch bản mới, đang viết.

---<>

Châu Y không chút do dự vươn tay sờ vào cơ bụng Trần Cảnh Hòa. Cơ bắp cậu ẩn chứa sức mạnh nhẹ nhàng, đường nét rõ ràng, cảm giác rất thật. Châu Y chân thành khen: “Rất đẹp trai!”

“Lần sau ai dám nói em không ai thích nữa, chị cho người đó cởi trần chạy ngoài đường luôn. Em trai ngoan như vậy, chị rất thích!”

Cảm giác này làm Châu Y như bay lên được.

“Chị ơi, chị thích em thật sao?”

“Ừ, thích.” Châu Y say mê trước cơ thể đẹp, không rõ thời gian trôi qua thế nào.

“Em cũng thích chị.”

Cậu bé vui sướиɠ, muốn lột hết quần áo để cho Châu Y thoải mái sờ.

“Nhất Nhất, con đang làm gì vậy?”

Ba mẹ Châu vừa từ nhà bên cạnh về, kinh ngạc nhìn thấy cậu bé tay vẫn đặt trên bụng người khác.

Châu Y nhanh chóng rút tay, nhìn tay mình không tin nổi.

“Mẹ, không phải con, là tay con tự với qua thôi mà!”

Bà Châu: “…”

Con bé này, nếu không biết giải thích thì tốt nhất đừng giải thích.

Trần Cảnh Hòa cười ngây thơ: “Dì ơi, không có gì đâu ạ. Lúc nãy chị đang an ủi con, dặn con học hành thật tốt, không có chuyện gì cả.”

Châu Y gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, không sai, em ấy nói rất đúng.”

Bà Châu nhìn cô chăm chú, không biết sao lại ngửi thấy mùi… giấu đầu lòi đuôi.

“Dì ơi, con xin phép về trước. Hôm nay cảm ơn dì nhiều.” Trần Cảnh Hòa thu dọn cặp sách, lễ phép chào ba mẹ Châu rồi trở về nhà bên cạnh.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc