Trêu Chọc Ra Lửa

Chương 4: Trêu Chọc Ra Lửa

Trước Sau

break

Vừa tắm xong, đôi mắt còn hơi ẩm mượt vì hơi nước, làn da trắng nõn nà, đây là hình ảnh mà Trần Cảnh Hòa chưa từng nhìn thấy trước đây. Tay phải cô cầm bút nhẹ nhàng khoanh tròn những điều kiện đã biết trong đề bài của cậu.

Nhịp thở của Trần Cảnh Hòa rất nhẹ, như sợ hơi nóng của mình làm phiền Châu Y. Có lẽ cậu thực sự rất thích cô, còn hơn trong tưởng tượng.

Rất muốn được ở bên cô.

Đầu óc Châu Y hoạt động nhanh chóng, đọc đi đọc lại đề bài vài lần rồi tìm ra cách làm: “Đại khái đề này làm như vậy: đầu tiên em tìm lực hướng tâm, sau đó tìm giá trị giới hạn; nếu nhỏ hơn hoặc bằng giá trị giới hạn thì có thể lựa chọn.”

Sợ mình giảng quá đơn giản, Châu Y cẩn thận hỏi lại: “Chị nói như vậy được không? Nghe có hiểu không?”

Trần Cảnh Hòa lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn ngón tay cô: “Có ạ, cảm ơn chị.”

À, cậu ấy tập trung quá rồi đấy.

Muốn ôm lấy luôn.

“Vậy em làm tiếp đi, chị đi thay đồ.”

Đề Vật lý đúng là quá hại não, Châu Y liếc mắt nhìn các câu phía dưới, than thở trong lòng: mẹ ơi, khó quá, muốn bỏ chạy.

Trần Cảnh Hòa yên lặng cúi mắt, như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Dạ được, làm phiền chị rồi.”

Những sợi tóc trên đầu cậu dựng đứng lên, như một bông hoa hướng dương bỗng mất ánh sáng, chỉ biết tủi thân cúi đầu.

Làm sao đây, đoá hoa của tổ quốc nhìn qua thật sự héo úa.

“Em, em làm bài đi trước. Làm xong chị sẽ cho em ăn chiếc bánh kem nhỏ, vị dâu tây đó.”

Châu Y nói rồi, phòng khách rơi vào im lặng kỳ quái. Trần Cảnh Hòa không nói gì, càng im lặng thì trong lòng Châu Y càng bồn chồn, lại còn có chút áy náy. Thằng bé cũng chỉ mới là một đứa trẻ chưa trưởng thành, hình như cô hơi quá cứng rắn rồi.

Châu Y nhắm mắt, mở tủ lạnh lấy ra một chiếc bánh ngọt nhỏ mẹ chồng mua cho cô, đặt trước mặt Trần Cảnh Hòa: “Ừm, phải nghe lời người lớn nha. Cho em ăn trước một cái, làm xong chị cho ăn thêm cái nữa.”

Giọng điệu và cử chỉ như đang dỗ trẻ con.

Châu Y: Hu hu hu, bánh ngọt nhỏ của tôi.

Chiếc bánh đẹp mắt, một lớp bơ mềm phủ trên tầng bánh, bên trên còn có dâu tây, rắc thêm đường bột.

Trần Cảnh Hòa cúi đầu, giọng cô đơn: “Chị không thích em sao?”

Châu Y: “???”

Bạn nhỏ này bị sao vậy?

Áp lực học sinh cấp ba lớn đến thế sao?

“Không phải em cố ý… Chưa mặc gì đã xuất hiện trước mặt chị, chị đừng ghét em được không?” Thiếu niên nhìn cô đầy mong đợi, như muốn bắt chuyến xe buýt cuối cùng nhưng lại không có tiền, vừa lo lắng vừa bối rối.

“Chị không ghét em.” Châu Y ngẩng đầu nhìn trần nhà, như sống giữa đời không còn gì để tiếc nuối, nói: “Chị chỉ là diễn hơi quá thôi.”

Mẹ chồng nói không sai, dù Châu Y không muốn thừa nhận, nhưng hành động vừa rồi hoàn toàn là kịch bản cô tự tưởng tượng ra.

Bây giờ nhớ lại, cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời khóc, thói quen thêm vai diễn bất cứ lúc nào sẽ bao giờ sửa được đây?

“Có lúc chị tưởng mình là con rồng xấu xí trong lâu đài, có khi lại thấy mình là hiệp khách cô độc du ngoạn phương xa. Tóm lại, chị nghĩ ra rất nhiều kịch bản cho cuộc sống của mình.” Châu Y giơ tay che mặt, lần này đúng là mất hết mặt mũi thật rồi, cố gắng đóng vai như bình thường: “Nhưng thật ra, như vậy rất vui.”

Trong cuộc đời mình, hóa thân thành nhiều vai khác nhau, trải nghiệm nhiều cảm xúc khác nhau.

Châu Y hạ tay xuống, chỉ vào đề bài của Trần Cảnh Hòa: “Được rồi, em nhanh làm đi, chị thật sự không giận đâu. Làm xong chị chia em một miếng bánh nhỏ, bánh này rất ngon đấy.”

Trần Cảnh Hòa gật đầu đồng ý.

Chỉ là, những đề còn lại chẳng cái nào lọt vào đầu cô.

Đặc biệt khi Châu Y thò đầu ra từ phòng ngủ hỏi cậu:

“Bạn nhỏ, có phải em đang thả rông không vậy?”

Giây phút đó, Trần Cảnh Hòa hoảng hốt, không dám nhìn cô mà cũng không thể không nhìn, lắp bắp không biết nói gì.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc