Châu Y thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên sofa: “Mẹ ơi, con là sinh viên đại học chín chắn rồi, sau này gặp bạn nhỏ phải giữ thể diện cho con.”
Bà Châu “chẹp” một tiếng: “Con lớn hơn người ta có một tuổi mà cũng giả vờ chín chắn.”
Châu Y: “Mẹ không hiểu đâu.”
“Vâng vâng vâng, tôi không hiểu. Chị mới nửa tháng không về nhà, đuôi sắp dài đến trời rồi.”
Châu Y cười gian xảo: “Đương nhiên rồi! Muốn xem con biểu diễn quyền anh quân đội không?”
“…”
Bà Châu quyết định ghi hình cảnh cô đánh quyền anh coi như tư liệu, đợi lúc cô kết hôn thì đào ra cho cô mất mặt.
Người đầu tiên được kêu biểu diễn quyền anh giờ đang ngồi trước bàn học, nét mặt đã khác xưa, không còn vẻ bối rối tủi thân như trước mặt Châu Y nữa. Trần Cảnh Hòa gõ tay lên màn hình điện thoại, đôi khi mỉm cười, những ngón tay khớp xương rõ rệt, gõ nhẹ nhàng không theo quy tắc.
[Theo đuổi con gái phải dịu dàng, thật dịu dàng! Cậu xem những cô gái khác theo đuổi cậu thế nào, giờ cậu theo đuổi người trong lòng cũng vậy!]
Trần Cảnh Hòa nhớ lại cảm giác bàn tay nhỏ nhắn của Châu Y vuốt nhẹ cơ bụng mình, rất mềm mại, nhẹ nhàng. Ham muốn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu suýt cong người lại, gần như không kiềm chế nổi.
Muốn hôn cô, muốn cô ngồi lên người mình, muốn nhìn cô khóc vì mình.
Cậu cười trả lời tin nhắn: [Không vội đâu, chị ấy được nghỉ về nhà rồi, còn một ngày cuối tuần nữa.]
Hạ Dao ở đầu kia đang chờ tin nhắn, cả lúc chơi game cũng không tập trung, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
[Sao rồi? Đang bên nhau à?]
[Khi nào dẫn tớ đi làm quen chút? Tớ thật sự tò mò em gái thế nào mà tóm được cậu?]
Trần Cảnh Hòa nhìn chằm chằm vào màn hình, vài phút sau mới trả lời.
[Là chị.]
[Chị? Trần Cảnh Hòa cậu đúng là số đỏ! 17 năm giữ mình như ngọc thì đúng là đợi chị tới hái rồi!]
[Ha ha ha ha, tớ sẽ cười cậu đến chết luôn!]
Trần Cảnh Hòa cũng cười, gõ mấy chữ xong đứng dậy.
Đầu kia không thể cười nổi, còn hơi cạn lời. Trần Cảnh Hòa kiểu gì vậy, cứ giả bộ yếu đuối!
[Vị thành niên, tớ có thể bắt chị ấy chịu trách nhiệm với tớ.]
Mới đây đã rõ, Châu Y rất thích dáng người như cậu. Vậy thì cứ để cô có được cậu là được rồi.
Tâm trạng vui vẻ của Trần Cảnh Hòa kéo dài cả tối, nhất là khi gõ cửa nhà bên cạnh, niềm vui trong lòng càng thêm đậm.
Người mở cửa là Châu Y.
“Sao em lại qua đây?” cô tò mò hỏi.
“Mẹ em mua chút hoa quả, mang tặng mọi người một ít.”
Là bưởi và lựu.
Châu Y rất thích ăn lựu, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần ăn lựu lại thấy đầu lưỡi hơi tê. Nhưng càng tê lại càng muốn ăn, nghe nói càng tê càng ngọt.
“Em muốn vào nhà không?”
“Để em đặt lên bàn giúp chị, cái này nặng chút.”
Hảo cảm của Châu Y dành cho Trần Cảnh Hòa cộng thêm một điểm, nam sinh cao lớn lại tinh tế.
Đặt hoa quả xuống, Trần Cảnh Hòa như lơ đãng quan sát xung quanh, hỏi: “Chú dì không có nhà ạ?”
“Tối nào giờ này họ cũng dắt chó đi dạo ngoài phố.”
“Vậy ạ!” Trần Cảnh Hòa gật đầu hết sức lực.
Châu Y quay đầu liếc cậu. Kỳ lạ quá, kỳ lạ chỗ nào vậy nhỉ? Nhìn lại lần nữa.
Nhìn kỹ hơn.
Thằng nhóc kia đang… cương sao?! Rõ ràng chiều nay nhìn không rõ như thế này!
Chỉ có thể hơi sững người, hơi hoảng hốt nhẹ.
Trần Cảnh Hòa đứng phía sau Châu Y, giọng buồn bã: “Chị, có thể cho em thêm WeChat được không ạ? Em không muốn làm phiền chị, nhưng đôi khi bị người khác chê cười, trong lòng em thật sự rất khó chịu, lại không dám nói với ai. Em sợ nếu nói ra thì họ sẽ không thích em nữa. Chị, chị có thể đừng ghét em được không?”
Châu Y định quay mặt đi thì bất ngờ bị Trần Cảnh Hòa ôm chặt từ phía sau.
“Chị ơi, ôm em một chút được không? Em thật sự rất mệt mỏi.”
Cơ thể Châu Y cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào. Áp lực cấp ba mà cô từng chịu cũng chưa bao giờ lớn đến thế này.