Phó Đường Lê giật mình kinh hãi, trong cơn hoảng loạn, nàng vội cúi đầu, cố gắng tránh né nhưng không đứng vững. "Ầm" một tiếng ngã nhào về phía trước, cắm đầu xuống tuyết, trông vô cùng thảm hại.
May mà tay chân nàng nhanh nhẹn, trong lúc bối rối vẫn kịp chống đỡ cơ thể, lăn sang một bên. "Độp" một tiếng, vừa kịp tránh được cú mổ bất ngờ của chim.
Lại là một con hạc trắng khác, không biết từ lúc nào đã bay đến phía sau Phó Đường Lê. Con này tính khí khá nóng nảy, có lẽ do cảm thấy lãnh thổ của mình bị người lạ xâm nhập, vô cùng bất mãn, nó vỗ cánh phành phạch, hung hăng tấn công tới.
“Hừ, đồ súc vật lông vũ, dám làm người bị thương!” Phó Đường Lê há phải người yếu đuối. Nàng lớn lên ở miền Bắc từ nhỏ, không giống với những tiểu thư khuê các yểu điệu ở Trường An. Cơn giận bốc lên, lần này nàng không tránh né mà ngược lại còn xông thẳng tới, mặc kệ tay vẫn đang bị thương, liền vươn tay túm lấy đôi cánh lớn của con hạc trắng.
Con hạc trắng đương nhiên càng tức giận hơn, tiếng kêu càng thêm chói tai không dứt.
Người và chim quấn lấy nhau giữa nền tuyết, lăn lộn thành một đống hỗn loạn. Bên trái là móng vuốt, bên phải là nắm đấm nhỏ, cứ thế qua lại, đánh càng lúc càng hăng. Tuyết bắn tung tóe "phù phù" khắp nơi, đến cả bùn đất dưới tuyết cũng bị lật lên, dính đầy đầu và mặt.
Đánh đến lúc cao trào thì Phó Đường Lê đã nhổ được lông đuôi của con hạc trắng, sắp sửa đánh vào mông nó, còn móng vuốt của con hạc thì cào vào tóc nàng, chiếc mỏ nhọn chuẩn bị mổ vào trán nàng. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng có người từ bên cạnh đưa tay tới, một tay túm lấy cổ áo sau lưng của Phó Đường Lê, một tay kẹp vào cổ con hạc trắng, mạnh mẽ kéo hai bên ra, kịp thời chấm dứt trận hỗn chiến.
Giọng nói của nam nhân kia trầm thấp mà đầy uy lực, mang theo cái lạnh lẽo giống hệt băng tuyết nơi đây: “Yên lặng, không được gây náo loạn.”
Người này thật vô lễ, sao có thể túm lấy nàng như thế chứ? Phó Đường Lê nổi giận, nhưng bàn tay kia lại mạnh đến mức khiến nàng nghẹn giọng, không thốt nên lời.
Người đạo sĩ vừa gảy đàn đang đứng ngay trước mặt nàng. Lúc hắn ta đứng dậy, Phó Đường Lê mới phát hiện ra hắn cao đến vậy. Nàng bị hắn kẹp trong tay, trông vô cùng nhỏ bé, đôi chân vùng vẫy mấy lần vẫn không chạm đất.
Khoảng cách rất gần, dung mạo của hắn quá đỗi tuấn mỹ, tựa như thần tiên, vì vậy mà toát ra một cảm giác áp bách sắc bén, giống như thần linh nhìn xuống từ đỉnh quần sơn, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Hắn chẳng có biểu cảm gì trên mặt, nhưng Phó Đường Lê lại cảm thấy trên đó rõ ràng hiện lên hai chữ “chán ghét”, xách nàng lên như thể trên tay dính một cục bùn, đang suy nghĩ xem nên ném đi hay chôn vùi.
Còn con hạc trắng gây chuyện kia thì bị hắn dùng tay còn lại bóp chặt cổ. Nó nghiêng đầu giả chết, chỉ có cái móng vuốt vẫn rung, chứng tỏ nó còn thở.
“Huyền Diễn sư huynh.” Từ xa vọng lại một tiếng kêu kinh ngạc, “Sư huynh, có chuyện gì vậy?”
Hai đạo sĩ trẻ tuổi từ ngoài rừng chạy đến, nhìn thấy tình hình ở đây, một người vội vàng tiến tới: “Xin sư huynh buông tay, Bạch Ngọc sắp bị huynh bóp chết rồi, dù sao cũng xin huynh tha cho nó.”
Huyền Diễn lạnh lùng “hừ” một tiếng, buông tay, ném cả người lẫn hạc xuống. Phó Đường Lê đứng không vững, loạng choạng lùi lại mấy bước, đến khi lưng chạm vào cây hoa mai mới dừng lại được. Nàng đưa tay ôm ngực, vừa rồi bị siết quá chặt, lúc này chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, đầu óc choáng váng, nói chẳng nên lời.
Con hạc trắng được gọi là “Bạch Ngọc” nằm rạp trên đất, đáng thương cọ cánh vào mũi chân Huyền Diễn.
Sắc mặt Huyền Diễn càng lạnh hơn, chân khẽ động một chút.
Vị đạo sĩ trẻ tuổi lập tức nhào tới, kịp thời ôm Bạch Ngọc lên trước khi Huyền Diễn đá bay nó: “Sư huynh, bọn đệ đưa Bạch Ngọc về tắm rửa sạch sẽ, chải lại lông, rồi xông thêm ít hương khổ thảo, bảo đảm sạch sẽ tinh tươm.”
Huyền Diễn miễn cưỡng nén giận, lấy ra một chiếc khăn tay, lau tay hết lần này đến lần khác, nhàn nhạt ra lệnh: “Gọi người đến dọn dẹp khu rừng một lượt.”
“Vâng, vâng.” Hai đạo sĩ đồng loạt cúi người, cung kính đáp: “Sẽ dùng nước suối rửa sạch xung quanh, rồi bảo người đào tuyết trên đỉnh núi xuống đắp lại, đảm bảo không chút xáo trộn, xin sư huynh yên tâm.”
Huyền Diễn liếc nhìn Phó Đường Lê một cái. Màu trong đôi đồng tử của hắn rất nhạt, tựa như tuyết rơi xuống, bao phủ tinh hải. Cái nhìn như lưỡi kiếm lướt qua trong băng tuyết, lạnh lẽo bức người.
Trong khoảnh khắc ấy, Phó Đường Lê chỉ cảm thấy toàn thân dựng cả tóc gáy, cảm giác này dường như có chút quen thuộc, nhưng nàng lại không nhớ ra là vì lý do gì. Nàng khẽ giật mình, lặng lẽ lùi lại một bước.
Huyền Diễn lập tức dời ánh mắt, dường như ngay cả một cái nhìn thêm cũng thấy chướng. Hắn lau tay xong thì vứt khăn, phất tay áo bỏ đi, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Vật dơ bẩn từ đâu đến, quấy nhiễu sự thanh tịnh.”