Trêu Chọc Hoàng Thúc

Chương 10: Tại Sao Không Thể?

Trước Sau

break

Con hạc trắng còn lại bên cạnh hắn vỗ cánh bay lên, làm cánh hoa mai rơi rụng lả tả.
 

Đúng là phong thái tiên nhân giữa trần thế. Tiếc thay lại chẳng nói tiếng người!
 

Phó Đường Lê tự nhận mình là người dung mạo đoan trang nhã nhặn, cử chỉ lời nói thanh lịch, là tấm gương cho quý nữ Trường An. Không ngờ có ngày lại bị người ta mắng thẳng vào mặt là “vật dơ bẩn”. Nàng nhất thời quá kinh ngạc, ngây người mất một lúc, đến khi hoàn hồn lại, Huyền Diễn đã đi xa.
 

Khóe miệng Phó Đường Lê giật giật, nàng hít sâu, rồi lại hít sâu thêm lần nữa.
 

Hai đạo sĩ trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau. Một người ôm hạc trắng, người kia chắp tay hành lễ: “Tiểu đạo là Huyền An, còn đây Huyền Độ của Vân Lục Quán, xin bồi tội với nữ thiện tín. Bạch Ngọc và Trân Châu vốn đã quen sống ở rừng mai này, coi như là lãnh địa của mình. Bạch Ngọc đặc biệt nóng tính, đừng nói là nữ thiện tín, ngay cả các sư huynh khác trong quán chúng tôi đến cũng bị nó xua đuổi. Chim muông không hiểu chuyện, xin nữ thiện tín rộng lòng tha thứ, đừng chấp nhặt.”
 

Bạch Ngọc hoàn toàn mất đi vẻ oai phong lúc nãy, nằm rạp trong lòng đạo sĩ, yếu ớt "quạc" một tiếng.
 

Phó Đường Lê liếc nhìn cái đuôi trụi lông của Bạch Ngọc, tội nghiệp thay! Nàng cố gắng bình tĩnh lại, khách khí đáp: “Không sao, là do ta làm kinh động nó, thôi, cứ thế đi.”
 

Huyền An cười hiền hòa, tiếp tục nói: “Còn một điều nữa, Huyền Diễn sư huynh của bọn ta sau khi tụng khoá sớm mỗi ngày, sẽ đến rừng mai này tĩnh toạ một lát. Sư huynh tính tình cực kỳ ưa sạch sẽ, trong mắt không dung chứa được chút nhơ bẩn hỗn độn nào, nữ thiện tín sau này nên bớt lui tới thì hơn, kẻo hai bên không vui.”
 

Sao chứ, chẳng lẽ nàng chính là "nhơ bẩn hỗn độn", khiến người ta không thể chịu được?
 

Ngọn lửa giận mà Phó Đường Lê vừa cố đè xuống lại bùng lên. Nàng chậm rãi nói: “Trời đất tạo hóa, tự nhiên có tất cả, sao ta lại không thể đến?”
 

Huyền Độ lại không hòa nhã như Huyền An, hắn lạnh mặt, nghiêm nghị nói: “Nếu sư huynh không cho phép, thì kẻ khác tất nhiên không thể đến.”
 

Phó Đường Lê khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng phản bác thì nghe thấy tiếng gọi.
“Nương tử.” Yên Chi cuối cùng cũng tìm được ô, chạy đến nơi thở hổn hển “Người làm nô tỳ tìm muốn chết, sao không đợi một lát, nhìn xem, tuyết rơi cả lên người rồi…”
 

Lời nàng ta nói được một nửa thì nghẹn lại, mắt trợn tròn: “Nương tử! Người bị làm sao vậy, sao lại bẩn như thế này?”

Nha hoàn này đang nói cái gì vậy? Phó Đường Lê lúc này không muốn nghe nhất cái từ “bẩn”, lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn Yến Chi.
 

Bên kia Bạch Ngọc lại rên rỉ thảm thiết, Huyền An và Huyền Độ lo lắng cho con hạc trắng này, không tiện nói thêm, vội vã rời đi.
 

Yên Chi bị Phó Đường Ly trừng mắt, cảm thấy chột dạ, không dám nói ra những lời sau đó, cười gượng một chút, cố chuyển đề tài: “Nương tử hôm nay có gặp được tiên nhân không?”
 

Hỏng rồi, mặt nương tử càng đen hơn rồi!
 

Phó Đường Lê cười lạnh: “Tiên nhân thì không thấy, nhưng lại đụng phải một tên đạo sĩ hôi hám tự cho mình thanh cao, làm bộ làm tịch, ra vẻ giả tạo…”
 

Nói đến đây, nàng lại cảm thấy không đúng, mơ hồ nhớ lại hôm trước hình như có người đã dùng chính mấy từ này để châm chọc mình, giờ đây lại tự miệng mình nói ra, cái cảm giác đó trở nên vô cùng kỳ quái.
 

Nàng bực bội hạ giọng: “Thôi, không nhắc đến nữa, đồ xui xẻo.” Gặp phải chuyện mất hứng như vậy, mọi hứng thú tao nhã đều tan biến. Phó Đường Lê mặt lạnh tanh quay về.

Vừa bước vào cửa, Đại La và Tôn ma ma ra đón, nhìn thấy bộ dạng của nàng thì hốt hoảng: “Nương tử… Người đây là rơi xuống hố bùn sao? Còn Yên Chi hầu hạ kiểu gì thế này?”

Phó Đường Lê ngẩng cằm, vẫn giữ tư thế đoan trang nói: “Chỉ là bất cẩn ngã một cái, không có chuyện gì to tát, đừng làm ầm lên.”

Thấy nương tử sắc mặt không vui, mọi người đành cúi đầu “vâng, dạ” cho qua.

Vào trong phòng, đợi người hầu lui hết, Phó Đường Lê vội nói: “Mau, lấy gương lại đây.”

Yên Chi cố nín cười, liền mang gương đến đưa cho nàng.

Phó Đường Lê giật lấy, soi vào. Thật là thảm không nỡ nhìn!

Tóc tai rối bù, trâm cài bị lệch đến tận đuôi tóc, mũi đỏ, trán đỏ chắc là do ngã xuống đất bị đập, bùn đất dính đầy mặt. Đúng là một mớ hỗ độn!

Đây tuyệt đối không thể là vị nương tử Phó gia nổi tiếng đoan trang, hiền đức kia.

Phó Đường Lê lặng lẽ nhìn chằm chằm một lúc rồi đặt gương xuống, không cảm xúc nói: “Tiền nhân từng dạy, không chấp vào hình, không trói trong tâm, mọi vẻ ngoài đều là hư ảo…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc