Trêu Chọc Hoàng Thúc

Chương 11: Trời Chẳng Chiều Lòng Người

Trước Sau

break

Nói được nửa câu, nàng vẫn không nhịn nổi, “bốp” một tiếng úp ngược gương lên bàn, nghiến răng nói: “Ta thê thảm thế này chẳng phải là do con chim chết tiệt kia hại sao? Đáng giận hơn là chủ của nó còn mắng ta là “vật nhơ bẩn”. Nơi núi rừng thanh tĩnh gì chứ, chỉ là ổ của tên đạo sĩ ngạo mạn, thô lỗ đó.”

Càng nói càng tức, nàng đưa tay cho Đại La và Yên Chi xem: “Hắn còn túm cổ áo ta, bóp đến suýt tắt thở. Đúng là vô pháp vô thiên, nếu ở Trường An ta nhất định sai người chặt tay hắn.”

Yên Chi vội phụ hoạ: “Đúng, phải chặt tay hắn.”

Đại La thành thật hơn, dè dặt hỏi: “Vậy nương tử có cần gọi người trong phủ đến đánh hắn một trận không ạ?”

Phó Đường Lê mắng người suốt nửa rồi lại thở dài: “Ở đây khác với Vị Châu, ta là khuê nữ đoan trang, danh tiếng hiền hậu, sao có thể vì chuyện vặt mà tranh hơn thua. Phúc sinh vô lượng thiên tôn, cứ vậy đi. Chỉ mong sau này không gặp lại tên đạo sĩ thối ấy nữa, thêm một lần cũng đủ tức chết rồi.”

Đáng tiếc, trời chẳng chiều lòng người.


Đến tối, khi lên giường nằm nghỉ, Phó Đường Lê mới phát hiện ra, một chiếc hoa tai của nàng đã rơi mất.

Đó là một đôi hoa tai khảm bạch ngọc do bà ngoại tặng. Bạch ngọc được sản xuất từ Ba Tư ở Tây Vực, quý hiếm và lộng lẫy thường được các nghệ nhân nổi tiếng chế tác thành hoa tai. Phó Đường Lê vốn rất yêu thích chúng, vì đôi hoa tai này tinh xảo nhỏ nhắn, đeo trên tai, bình thường cũng không để ý, cho đến lúc này mới phát hiện bị mất một chiếc.

Các nô bộc mỗi người cầm đèn, lục tung trong nhà ngoài sân, nhưng vẫn không tìm thấy. Phó Đường Lê cau chặt mày, chán nản nói: "Đừng tìm nữa, mười phần thì hết chín phần là rơi ở rừng hoa mai lúc đánh nhau với con chim hôm nay rồi."

Đại La an ủi: "Không sao, ngày mai chúng ta sang đó tìm, chỗ đó bé tí tẹo, chắc chắn tìm lại được."

"Chỉ còn cách đó thôi." Phó Đường Lê bất đắc dĩ, hậm hực cắn mép chăn: "Nếu không may, lại đụng trúng tên đạo sĩ thối tha kia, thì mới thật là xui xẻo."

Nàng hậm hực lật mình ngủ, nhưng đêm đó nằm mơ cũng không được yên giấc.

Ngày hôm sau, tuyết vừa tạnh, trời quang đãng, ánh nắng chiếu rọi trên lớp tuyết đọng, trắng đến mức hơi chói mắt.

Phó Đường Lê sáng sớm đã cùng Yên Chi đi đến rừng mai để tìm đôi hoa tai đó.

Thế nhưng, vừa đến ngoài rừng, từ xa đã thấy Huyền An và Huyền Độ hai đạo sĩ khoanh tay đứng đó, một người bên trái, một người bên phải, rõ ràng là có ý trông coi, không cho người ngoài đến gần.

Yên Chi trốn ở góc tường rào ngoài đạo quán, kéo kéo tay áo Phó Đường Lê, thì thầm: "Hai đạo sĩ kia nhìn qua cao lớn, rất khó dây vào, hay là, chúng ta đợi qua trưa rồi hãy đến?"

Phó Đường Lê nhìn quanh, do dự lắc đầu: "Món đồ nhỏ như vậy, phải đi tìm sớm, may ra còn tìm được, nếu còn chần chừ, e rằng đến cái bóng cũng không còn."

Nàng chọc chọc Yên Chi, quả quyết phân phó: "Ngươi đi nói chuyện phiếm vài câu với hai đạo sĩ đó, giữ chân họ lại, ta nhân cơ hội lẻn vào tìm một chút, chỉ một lát thôi, nếu không tìm được thì cũng thôi vậy."

Yên Chi vốn là người trung thành và dạn dĩ. Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lấy hết can đảm, sải bước đi tới.

Thấy Huyền An và Huyền Độ đã chặn Yên Chi lại, đang tranh cãi ở đó, Phó Đường Lê rón rén đi vòng qua mép tường rào, lén lút lẻn vào rừng mai.

Nàng đi theo hướng ngày hôm qua, không lâu sau, liền nghe thấy tiếng đàn cổ vọng lại từ phía trước.

Khúc nhạc thanh lạnh cao xa, tựa như mây trôi lướt qua đỉnh núi, suối chảy trượt qua khe đá, mang đậm ý cảnh thần tiên.

Phó Đường Lê sinh lòng cảnh giác, không dám đi tiếp. Nàng vén những cành hoa mai chồng chất lên nhau, quan sát tình hình xung quanh.

Huyền Diễn ngồi dưới gốc cây hoa mai hôm qua, đạo bào màu xanh biếc dài và rộng rãi, ống tay áo rủ dài trên tuyết. Lông mày và ánh mắt hắn đẹp đẽ, mãnh liệt nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng băng giá.

Cố làm ra vẻ thanh cao thôi, thực chất là một tên vô lễ!

Phó Đường Lê hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Đột nhiên, ánh mắt nàng lại bị thứ đồ bên cạnh hấp dẫn.

Cách đó không xa, một con bạch hạc đang bới tuyết, thỉnh thoảng lại cúi đầu, dùng cái mỏ dài mổ mổ vài cái. Cùng với việc nó bới móc, có một vật phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, rất bắt mắt.

Ồ, đó chẳng phải là chiếc hoa tai bạch ngọc của nàng sao?

Còn về con bạch hạc kia, Phó Đường Lê nhìn kỹ, ừm, tốt lắm, lông trên đuôi còn nguyên vẹn, không phải con "Bạch Ngọc" hôm qua, chắc là tính tình sẽ tốt hơn.

Nàng vén váy lên, nín thở, nhẹ nhàng lén lút đi từ phía sau cây, từng bước từng bước tiếp cận con bạch hạc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc