“Ra ngoài? Đi đâu ạ?” Yên Chi ngẩn ngơ.
“Đến núi Thanh Hoa ngoài thành. Chẳng phải nơi đó có biệt viện mẫu thân ta mang theo của hồi môn sao? Phong cảnh chắc cũng đẹp. Ta ra đó tĩnh tâm, tiện thắp hương cầu phúc cho mẫu thân và bà ngoại. Cớ danh chính ngôn thuận, rất hay.”
Đại La ngập ngừng: “Nhưng biệt viện ấy nhiều năm không có người ở, mùa đông lạnh lắm, đi làm gì?”
Phó Đường Lê “xì” một tiếng: “Sao cũng được, miễn là thoát khỏi cái nhà này. Toàn khí u ám, ở thêm một khắc cũng chẳng nổi. Ông nội vừa đánh ta hẳn sẽ thấy áy náy, ta nói gì ông cũng đồng ý. Mau chuẩn bị đi.”
“Nhưng nương tử chẳng phải vừa hứa với Tam gia sẽ xin cho tam nương tử sao?”
“Ồ, ta nói dối đó chứ.” Nàng đáp thản nhiên.
Cả đêm tuyết rơi trắng xóa, mãi đến tờ mờ sáng mới ngừng.
Phó Đường Lê vốn kén chỗ ngủ, mới dọn lên biệt viện trên núi, giấc chẳng yên, nên dậy rất sớm.
Phòng ngủ nằm trên tầng hai, cao hơn bình thường để tránh ẩm và muỗi. Nàng mở cửa sổ, nhìn ra xa thấy dãy núi phủ tuyết, mây ôm lấy tán tùng xanh, ánh sáng buổi sớm trong trẻo tinh khiết.
Cả khu viện nhỏ, tường trắng mái ngói xanh, cột chạm hoa rủ, sạch sẽ đến chẳng vương chút bụi.
Phó Đường Lê ngắm cảnh mà lòng vô cùng mãn nguyện, cảm thấy nơi này quả thật thích hợp để ở.
Bốn góc phòng đặt bốn chậu than đồng đỏ, than trắng cháy rực. Người hầu được Phó phủ cử đến hơn tám người, lại có Tôn ma ma chuyên lo việc lớn nhỏ, hầu hạ nàng đâu ra đó, chẳng khác gì ở trong phủ.
Đại La vẫn cằn nhằn trong lúc chải tóc cho nàng: “Nói rồi mà, núi này lạnh lắm, đêm qua tuyết rơi nhiều thế, lát nữa phải sai người đi xem lại mái ngói, kẻo sập.”
Nghiêm thẩm là người của Hàn phủ, phu thê bà vẫn luôn thay mặt Hàn gia trông coi căn viện này. Mười mấy năm không có người đến, nay khó khăn lắm mới đợi được tiểu chủ nhân đến ở, bà liền vội vàng muốn khoe khoang một phen, vừa bước vào vừa cười nói: “Trên núi tuy lạnh, nhưng cái khí mát mẻ ấy, nơi khác chẳng có được. Đi về hướng đông chừng nửa dặm là đạo quán Vân Lục, nơi các đạo trưởng thanh tu. Hẳn vì thế mà chỗ này mới có tiên khí đó, nương tử ạ.”
Phó Đường Lê gật đầu: “Ta cũng thấy vậy. Núi rừng yên tĩnh, thoải mái hơn trong phủ nhiều.”
Thấy nàng vui, Nghiêm thẩm càng hăng hái: “Cách đó không xa, sau đạo quán có một rừng mai trắng rất lớn. Các đạo trưởng nói trong rừng có tiên nhân ngụ, lão nô từng đi qua, nghe thấy tiếng đàn vọng ra đó. Nương tử rảnh có thể đến xem, biết đâu được nhuốm chút tiên khí.”
Phó Đường Lê bật cười: “Được, ta sẽ đi xem. Nếu gặp tiên nhân thật, xin ít tiên đan về chia cho các ngươi mấy viên.”
Nói xong, sau bữa sáng, nàng cùng Yên Chi ra ngoài “tìm tiên”. Chưa đi được một chén trà, quả nhiên thấy một đạo quán phía trước, điện các nối tầng, ngói xanh tường trắng, phía sau là rừng hoa lấp ló.
Đúng lúc ấy, tuyết lại lất phất rơi. Yên Chi vội chạy về lấy ô.
Phó Đường Lê thấy tuyết rơi thưa, lại đẹp, bèn thong thả dạo bước, men theo bậc đá xanh sau điện, rẽ vào phía sau đạo quán.
Đi chưa xa, đã thấy trước mắt hiện ra một rừng mai trắng. Hoa như mây, hương như sương, trên nối trời xanh, dưới hòa tuyết trắng, nhìn chẳng rõ đâu là hoa, đâu là tuyết.
Phó Đường Lê sững sờ, bước nhanh hơn. Bỗng nghe giữa rừng vang lên tiếng đàn, âm thanh trầm thấp, cổ xưa, đứt quãng, vang vọng giữa không trung tĩnh mịch.
Nàng nhớ tới lời Nghiêm thẩm nói về “tiên nhân”, trong lòng dấy lên hiếu kỳ, liền lần theo tiếng đàn mà đi.
Đến chỗ sâu trong rừng, nàng vén cành mai chắn trước mặt, chợt nghe tiếng hạc hót vang dội, trong trẻo, xé tan trời tuyết. Nàng liền ngẩng lên nhìn.
Dưới tán mai trắng, một tấm chiếu, một cây đàn, một người ngồi lặng lẽ gảy đàn. Người ấy mặc đạo bào xanh thẳm như sắc trời đêm, tóc đen mượt như cánh quạ, búi cao, cài trâm gỗ. Giữa muôn hoa và tuyết, chỉ còn hai sắc đen trắng đối lập.
Lông mày người này dài, hơi xếch, mắt sáng lạnh như sao trong biển trời. Mỗi khi tay khẽ động, tay áo rộng phất nhẹ theo gió. Sau lưng hắn, một con hạc trắng tung cánh, ngẩng cổ hót vang, như hòa cùng tiếng đàn.
“Ngỡ đâu chốn Bạch Ngọc Kinh, tiên nhân kết tóc, truyền trường sinh...”
Cảnh sắc mông lung khiến Phó Đường Lê nín thở, lại tiến thêm một bước, muốn nhìn cho rõ hơn.
Đột nhiên, một tiếng hạc kêu chói lói vang lên ngay bên tai, gió lạnh ào ạt ập tới từ phía sau lưng nàng…