Bàn tay Phó Đường Lê giấu trong tay áo, nắm chặt đến mức móng tay cắm vào chỗ vừa bị đánh, nơi ấy lại rỉ máu. Thế mà nàng vẫn tỏ ra thản nhiên, còn mỉm cười nhẹ: “Ông nội lo xa rồi. Con là người thế nào, ông nội chẳng rõ sao? Triệu Vĩnh Gia thôi mà, nếu con muốn chiếm lấy trái tim chàng, chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ là chưa đến lúc mà thôi, cứ chờ xem, ngày sau sẽ rõ.”
Phó Phương Tự khi ấy mới mỉm cười gật đầu.
Chỉ mới đi có một lát mà đôi tay của nương tử đã bị đánh đến sưng đỏ như vậy, khiến Yên Chi đau lòng không chịu nổi, vừa khóc vừa chạy quanh nàng: “Nương tử, có đau không? Đau thì cứ khóc đi, nhịn làm gì, khóc ra có khi lại thấy dễ chịu hơn đấy.”
Về tới phòng riêng, Phó Đường Lê nói năng thoải mái hơn, nàng lắc đầu: “Trong nhà này, chẳng ai thật lòng thương ta, khóc để làm gì, khóc cho ai xem?”
Đại La vừa giúp nàng thoa thuốc vừa nghẹn ngào: “Nếu lão phu nhân còn sống, chắc chắn sẽ không để nương tử chịu ấm ức thế này.”
“Lão phu nhân” mà Đại La nhắc đến chính là Hàn lão phu nhân, bà ngoại của Phó Đường Ly, chủ Tây Ninh Bá Phủ ở Vị Châu. Bà một tay nuôi nàng khôn lớn, từ nhỏ nâng niu cưng chiều như viên ngọc trong lòng bàn tay.
Tiếc thay, hai năm trước Hàn lão phu nhân qua đời. Nay người gia chủ ở Tây Ninh Bá Phủ là cậu ruột cùng mẹ khác cha, quan hệ xa cách, chẳng thân thiết. Phó Đường Lê thấy chốn ấy không thoải mái nên tự xin trở về Trường An.
Vừa nãy còn cố nén, nghe Đại La nhắc đến bà ngoại, nước mắt nàng suýt rơi. Nàng vội lau khóe mắt, gượng cười: “Ta có gì mà ấm ức chứ? Tương lai ta là Thái tử phi, vinh hiển không ai sánh được. Đừng nói nhảm nữa, kẻo khiến bà ngoại dưới suối vàng cũng chẳng yên lòng.”
Đúng lúc ấy, bà vú ngoài cửa bẩm vào: “Nương tử, Tam gia đến.”
Tiểu tỳ nữ ngoài hiên vén rèm, Phó Chi Hạ bước vào, thấy Đại La đang thoa thuốc cho Phó Đường Lê, ông ta kinh ngạc: “Tước nương, tay con làm sao vậy? Té ngã à?”
Phó Đường Lê đứng dậy, ngoan ngoãn cúi đầu: “Con nói năng vô lễ trước mặt ông nội nên bị người dùng thước phạt.”
“Hít…” Phó Chi Hạ khẽ rùng mình rồi hỏi “Đau lắm không?”
“Có hơi rát.” Phó Đường Lê ngước mắt nhìn cha, ánh mắt chờ đợi.
Phó Chi Hạ an ủi: “Cha hồi nhỏ cũng thường bị ông đánh vào tay. Người vẫn thế đấy, đánh xong là thôi, chẳng sao đâu.”
Ông ta chỉ đứng yên nơi đó, nói dăm ba câu, lại chẳng tiến đến gần hơn nửa bước. Ánh sáng trong mắt Phó Đường Lê dần lụi tắt.
“À, Tước nương, cha có chuyện muốn bàn với con.” Phó Chi Hạ chỉ hỏi qua loa vết thương của nàng, rồi vội vàng đổi đề tài: “Muội muội con bị ông phạt nhốt trong từ đường, mẫu thân nó nói vì cãi cọ với con khiến ông nổi giận. Giờ con là người ông thương nhất, con thay muội muội nói vài lời cho nó có được không?”
Phó Đường Lê im lặng, đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm cha mình.
Phó Chi Hạ hơi chột dạ, tránh ánh nhìn ấy, khẽ nói: “Cha biết muội muội con thường vô lễ với con, nhưng con hãy thông cảm, mẫu thân nó chỉ có mỗi mình nó, cha đôi khi cũng thương nó hơn... Giờ con về, cha cũng muốn bù đắp, nhưng nó lại nghĩ con giành mất cha...”
“Là họ cướp đi cha của con.” Phó Đường Lê nhẹ nhàng nhưng dứt khoát cắt lời “Con mới là đứa được sinh ra đầu tiên, là người bị cướp mất cha, vậy mà kẻ cướp lại đi kêu oan ư?”
Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn nhu thuận hiền lành, chưa từng nói nặng lời, nay bỗng sắc bén đến vậy khiến Phó Chi Hạ chết lặng.
Khi còn trẻ, ông ta từng là mỹ nam tử nổi tiếng Trường An, được bao quý nữ si mê. Sau đó, ông cưới đích nữ của Tây Ninh Bá Phủ họ Hàn, cuộc hôn nhân ấy từng được xem là trai tài gái sắc.
Nhưng Hàn thị qua đời khi sinh con, đã làm ông gần như suy sụp.
Lúc ấy, Dương thị nhân cơ hội bước vào, dịu dàng chăm sóc, khiến Phó Chi Hạ mềm lòng. Chưa đầy nửa năm sau, ông tái hôn với bà ta.
Hàn lão phu nhân nổi giận, đích thân từ Vị Châu đến, bế cháu ngoại về nuôi. Nhà họ Phó áy náy, cũng chẳng dám ngăn. Từ đó, Phó Đường Lê lớn lên ở Vị Châu, mãi hai năm trước mới trở lại.
Phó Chi Hạ nhìn con gái, nhớ đến Hàn thị đã khuất, mắt hắn đỏ hoe: “Phải, là cha sai. Cha nợ con một tuổi thơ, nợ con tình thương... Con về rồi, lại lạnh nhạt với cha, cha... cũng không biết phải làm sao để gần gũi con nữa.”
“Con không trách cha đâu.” Phó Đường Lê khẽ nói “Chỉ là...”
Chỉ là, nàng muốn cha thương nàng hơn một chút thôi.
Phó Chi Hạ gật đầu, mắt rưng rưng: “Con là đứa hiểu chuyện, rộng lượng, vậy thì đừng giận muội muội con nữa. Tìm dịp xin ông nội tha cho nó đi.”
“Được rồi, con biết rồi.” Nàng cắt lời, giọng nhạt hẳn “Con sẽ đến gặp ông nội xin giúp nó, cha đừng lo.”
Phó Chi Hạ vui mừng, xoa tay: “Thật sao? Tốt quá rồi.”
“Tay con đau, muốn nghỉ một lát. Cha về đi.”
Nghe vậy, ông ta đành gượng cười, dặn thêm vài câu rồi rời khỏi.
Vừa khuất bóng cha, Phó Đường Lê lập tức quay đầu, dứt khoát ra lệnh: “Thu dọn đi, ta muốn dọn ra ngoài ở.”