Phó Phương Tự trầm mặt xuống, nghiêm giọng nói: "Yến nương, lời này ông nội chỉ nói một lần thôi, con hãy nghe cho kỹ. Vì Tước nương đã được chọn làm Thái tử phi, biết đâu một ngày nào đó nó sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ. Ông nội đã già rồi, vinh quang của nhà họ Phó chúng ta chỉ còn trông cậy vào nó thôi. Con là muội muội ruột thì nên yêu thương, kính trọng tỷ tỷ, đừng âm thầm bôi nhọ tỷ mình như hôm nay."
Phó Thiếu Dao vẫn không phục nhưng không dám cãi lại ông nội, chỉ bĩu môi đáp: "Vâng, con biết rồi."
"Con thì biết cái gì?" Phó Phương Tự bất ngờ đập bàn, râu tóc dựng ngược, quát lớn: "Con lén theo dõi Tước nương, tâm tư bất chính, đó là điều đầu tiên. Khi thấy Tước nương bị sỉ nhục, không những tức giận mà còn vui mừng, đó là điều thứ hai. Sau khi về nhà, con lại thêu dệt chuyện trước mặt trưởng bối, gây chia rẽ, là điều thứ ba. Từng việc, từng việc đều cho thấy con thiển cận, ích kỷ và độc ác. Nếu không nghiêm khắc giáo huấn, sau này ắt sẽ gặp họa."
Phó Thiếu Dao bị ông nội quở mắng một trận tơi bời, xấu hổ đến mức nước mắt tuôn rơi, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Yến nương biết sai rồi, không dám tái phạm nữa."
Phó Phương Tự cao giọng, hướng ra ngoài cửa gọi: "Phó Toàn!"
Phó Toàn là quản gia lâu năm, cũng là người thân tín nhất của Phó Phương Tự, nghe thấy tiếng gọi, vội vã chạy vào: "Lão gia, có chuyện gì dặn dò?"
Phó Phương Tự chỉ tay vào Phó Thiếu Dao nói: "Dạo này tam nương tử tính khí nóng nảy, hành xử hấp tấp. Phó Toàn, ngươi dẫn tam nương tử đến từ đường, bảo nàng chép thêm kinh Phật cho tĩnh tâm. Một tháng sau mới được ra."
Phó Thiếu Dao nghe như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, òa khóc lên: "Không, ông nội, con sai rồi. Xin người tha cho con..."
"Câm miệng!" Phó Phương Tự quát lớn, cắt ngang lời cầu xin của Phó Thiếu Dao: "Nói thêm một câu nữa, lập tức xử theo gia pháp."
Phó Thiếu Dao sợ hãi lấy tay che miệng. Từ khi nhị nương tử được Bệ hạ phong làm Thái tử phi, lão nhân gia trở nên ôn hoà hơn nhiều, lâu lắm rồi ông chưa từng nổi nóng như vậy. Không hiểu sao hôm nay vì sao ông lại nổi cơn tam bành, trở lại bộ dạng nghiêm khắc ngày xưa.
Phó Toàn không dám nói gì, chỉ lau mồ hôi trên mặt, khẽ đáp: "Vâng."
Sau khi Phó Thiếu Dao bị đưa đi, Phó Phương Tự đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy thước gỗ trên án thư, bước đến trước mặt Phó Đường Lê: "Đưa tay ra."
Phó Đường Lê dường như đã đoán trước được điều này, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay ra mà không nói một lời.
Phó Phương Tự giơ thước lên, “bốp! bốp! bốp!” ba tiếng vang dội , thước phạt nặng nề giáng xuống lòng bàn tay Phó Đường Lê.
Chiếc thước ấy được làm bằng trúc Tương Phi, rộng chừng một tấc, dày đến hai phân. Ông nội ra tay chẳng chút nương tình, vừa nặng vừa mạnh. Da thịt của nàng vốn mảnh mai mềm yếu, lòng bàn tay lập tức in hằn mấy vệt đỏ, sưng phồng lên, còn rướm cả máu.
Nàng hít mạnh một hơi, sắc mặt tái nhợt, nhưng chỉ cắn chặt môi, nhất quyết không bật ra tiếng kêu nào.
Phó Phương Tự bình tĩnh nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Tước Nương, con nói xem, vì sao ông nội phải phạt con?”
Phó Đường Lê cúi mắt, giọng điệu ngoan ngoãn mà bình thản: “Con tự phụ mù quáng, hành sự thiếu cẩn trọng, làm việc không đoan chính để người khác bắt gặp. Con nhận phạt.”
Phó Phương Tự khẽ cười lạnh, giọng càng thêm nghiêm khắc: “Những lời đó, chỉ là nói cho người ngoài nghe thôi! Ông nội còn không hiểu con sao? Suy cho cùng, là vì con bất mãn với Thái tử, bất mãn với hôn sự này, nên mới hành động hồ đồ. Nếu cứ như vậy mãi, mai sau phu thê bất hòa, Đông cung không yên, ấy là phụ thánh ân, khinh nhờn thiên uy! Nhẹ thì thân mình chẳng giữ nổi, nặng thì họa lây cả nhà, con vẫn chưa tỉnh ngộ sao?”
Phó Đường Lê im lặng rất lâu. Nàng từ tốn thu tay về, giấu vào tay áo, nét mặt không biểu cảm: “Tạ ơn ông nội đã chỉ dạy. Con sai rồi. Đã gả cho Thái tử, con tất lấy chàng làm trời, chẳng dám nảy sinh nửa phần bất kính.”
Sắc mặt Phó Phương Tự dịu đi đôi chút: “Chuyện hôm nay, chỉ được phép có một lần, không được tái phạm. Con tuy mang danh hiền lương, nhưng cũng phải đề phòng kẻ tiểu nhân hãm hại. Phải hết sức cẩn trọng.”
Ông ngừng lại một lát, lại nói với giọng khuyên nhủ: “Tính con quá cứng cỏi, chẳng giống nữ nhi nên mềm mỏng, e rằng khó khiến người khác yêu mến. Nghe nói nương tử họ Lâm kia có bản lĩnh gì đó, khiến Thái tử đặc biệt sủng ái, con cũng nên học lấy một phần mới phải.”