Điều khiến người ta khó hiểu hơn là Hoàng đế Nguyên Viêm chẳng những không tức giận, ngược lại còn khen ngợi hắn rất nhiều. Sau khi Hoài Vương rời đi, yến tiệc vẫn tiếp tục, tiếng nhạc và ca vũ vang lên trong không khí vô cùng vui vẻ.
Dương thị nhớ đến những lời đồn về Hoài Vương, cảm thấy có điều gì không ổn nhưng chẳng tiện bàn luận chuyện này trước mặt con gái, chỉ nói qua loa vài câu cho xong.
May sao, tiếng nhạc và điệu nhảy nổi lên đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của Phó Thiếu Dao, khiến nàng quên mất chuyện vừa rồi, không tiếp tục gặng hỏi nữa.
——————————
Yến tiệc kết thúc, mọi người đều trở về nhà.
Phó Đường Lê vừa về đến phòng, hai tỳ nữ thân cận liền bước ra đón nàng . Một người vội đưa lò sưởi tay cho nàng, người kia thì giúp nàng thay y phục. Đại La - người lớn tuổi hơn một chút, tính tình cũng trầm ổn, chỉ mỉm cười hỏi: "Nương tử, yến tiệc tối nay có náo nhiệt không?"
Ngược lại, Yên Chi thì hoạt bát hơn, nháy mắt tinh nghịch: "Nương tử, hôm nay người có gặp Thái tử không? Người có nói chuyện gì với ngài ấy không?"
Đại La và Yên Chi là hai tỳ nữ được đích thân bà ngoại - Hàn lão phu nhân chọn cho Phó Đường Lê. Họ đã hầu hạ nàng từ nhỏ, theo chân Phó Đường Lê từ Vị Châu đến Trường An. Tự nhiên, tình cảm chủ tớ có vài phần đặc biệt thân thiết.
Phó Đường Lê vốn chưa bao giờ tỏ vẻ nghiêm trang trước mặt hai tỳ nữ này. Bỗng nàng ngã phịch xuống chiếc ghế dài như một con mèo mềm nhũn không xương, khẽ “phì” một tiếng: "Nói chuyện gì chứ? Nếu nhìn hắn thêm một cái thôi chắc ta bị mù mất."
Đại La và Yên Chi liếc mắt nhìn nhau, nụ cười trên môi tắt ngấm, dè dặt hỏi: "Có chuyện gì vậy? Thái tử có gì… không ổn sao?"
Phó Đường Lê còn chưa kịp nói rõ thì một bà vú bước vào, cung kính nói: "Nhị nương tử, bên lão gia mời người sang thư phòng một chuyến."
Nàng vừa về đến nhà thì ông nội đã cho gọi, không biết là vì chuyện gì.
Phó Đường Lê thoáng giật mình, đành phải đứng dậy để Đại La và Yên Chi mặc lại áo khoác ngoài rồi mới rời đi.
Khi đến thư phòng ở chính viện, ánh sáng bên trong hơi lờ mờ, mùi long não hảo hạng hòa lẫn với hương mực thông nồng đậm, trầm nặng đến mức ngột ngạt. Phó Phương Tự ngồi thẳng người ngồi ở ghế trên, vẻ mặt nghiêm nghị, không lộ ra cảm xúc vui giận.
Phó Thiếu Dao đứng một bên, vẻ mặt có chút đắc ý.
Phó Đường Lê lễ phép bước lên trước cung kính hành lễ với ông nội.
Phó Phương Tự là bậc trọng thần trong triều, toàn thân luôn toát ra nét uy nghiêm. Khi ông nghiêm nghị chẳng còn chút hơi ấm của tình thân, ngay cả ánh mắt cũng lạnh băng. Ông ta hỏi thẳng: "Vừa rồi, Yến nương nói với ta rằng con bắt gặp Thái tử đang nói chuyện với Lâm nương tử ở Thượng Lâm Viên, trong cơn tức giận đã đá nàng ta ngã xuống đất. Có chuyện này không?"
Phó Đường Lê tỏ vẻ thờ ơ. Nàng liếc Phó Thiếu Dao một cái rồi thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy."
Phó Phương Tự hơi nhíu mày: "Yến nương nói lúc ấy ở hơi xa nên nghe không rõ. Nào đến đây, nói cho ông nội biết tại sao lại như vậy."
Phó Đường Lê đứng im, vẻ mặt bình thản: "Lâm nương tử và Thái tử tình sâu nghĩa nặng, xem con như cái gai trong mắt, nói ra những lời khinh miệt , con không thể chịu đựng được."
Phó Phương Tự trừng mắt nhìn Phó Đường Lê, trầm giọng nói: "Con là tiểu thư khuê các, hôm nay lại cư xử đanh đá như mấy hạng tầm thường. Nếu người ngoài biết, danh tiếng của con sẽ như thế nào?"
Phó Đường Lê bình tĩnh đáp: "Hoàng đế từng khen ngợi con trước mặt bao người “tĩnh trinh dục đức, trì cung thục thận” (điềm đạm, có đức hạnh, thận trọng) khiến con trở thành một tiểu thư hiền lương , là đối tượng hoàn hảo cho Thái tử. Nếu nói con ra tay thô bạo tức là vu oan cho con. Lâm nương tử tự mình choáng váng, hoa mắt ngã xuống. Có rất nhiều cung nữ ở đó chứng kiến nhưng chẳng ai tin nàng ta. Cho dù nàng ta có bẩm báo chuyện này với Thái tử, Thái tử cũng chỉ cho rằng nàng ta vì ghen tuông mà gây chuyện, không thể coi là thật được."
"Ông nội, người xem đi!" Phó Thiếu Dao nghe mà sững sờ, không kiềm chế được mà hét lên: "Nhị tỷ thật quá ngang ngược, hoàn toàn không biết hối lỗi."
Lời của Phó Thiếu Dao vừa dứt, Phó Phương Tự liền nhìn nàng, khẽ gật đầu: "Yến nương, con thật tốt bụng, lúc nào cũng quan tâm đến tỷ tỷ của mình. Đúng là đứa cháu ngoan, biết nghĩ cho người khác."
Dù Phó Thiếu Dao có ngốc nghếch đến đâu, nàng ta cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn trong lời nói của ông nội. Cô rụt đầu lại, hạ giọng, ngượng ngùng nói: "Con chỉ lo nhị tỷ trong một lúc bốc đồng sẽ làm hỏng danh tiếng nhà họ Phó của chúng ta, mong ông nội dạy dỗ cũng là vì muốn tốt cho tỷ ấy."