Trêu Chọc Hoàng Thúc

Chương 4: Ngươi Hồ Đồ Rồi Sao?

Trước Sau

break

Lâm Uyển Thanh vịn tay cung nữ, run rẩy đứng dậy. Tóc tai rối bù, y phục bẩn thỉu, lòng bàn tay bị trầy xước một mảng. Cơn đau bỏng rát, nước mắt lã chã rơi xuống như châu như ngọc. 

"Sao Phó tỷ tỷ lại tàn nhẫn đến mức đá ta ngã xuống đất? Hôm nay, muội nhất định phải đòi lại công bằng từ tỷ."

Tổng quản nội thị nghe vậy, liền hướng ánh mắt dò hỏi về phía Phó Đường Lê.

Phó Đường Lê khẽ cúi người hành lễ với ông ta, khẽ nói: "Đường tuyết trơn trượt. Lâm nương tử đang đi thì bỗng nhiên ngã xuống làm ta giật cả mình không biết phải làm sao. May mà công công đến kịp, ta thay mặt Lâm nương tử đa tạ người trước."

Lâm Uyển Thanh không ngờ Phó Đường Lê lại có thể nói trắng thành đen như vậy. Trong lúc hoảng hốt, nàng ta quên mất vẻ dịu dàng, thục nữ của mình, trợn tròn mắt kêu lên: "Ngươi nói bậy! Chính ngươi đá ta, sao lại không nhận?"

Phó Đường Lê "Hả?" một tiếng, nhíu mày, vẻ mặt lo lắng. "Lâm nương tử nói gì vậy? Đang yên đang lành sao ta lại vô cớ đá ngươi? Tội nghiệp thật, chẳng lẽ ngươi bị đập đầu vào đâu mà hồ đồ rồi sao?"

Tổng quản nội thị nghe thế cũng gật đầu phụ hoạ. Dù sao thì, Hoàng đế Nguyên Viêm đã từng đích thân khen ngợi, miêu tả Phó nhị nương tử là "trầm tĩnh đoan trang, hành xử cẩn trọng, phẩm chất hiền hậu.”Một nữ nhân đoan chính, hiền đức như vậy sao lại có thể ra tay thô bạo được?

Ông ta vội vàng ngắt lời: “Đường sân trơn trượt, là nô tài thất trách. Xin Lâm nương tử thứ lỗi.”

Phó Đường Lê lại cúi đầu, lễ phép nói: “Ở đây làm phiền công công rồi. Ta xin phép cáo lui trước."

Tổng quản nội thị vội vàng đáp lễ: "Phó nương tử, đi thong thả."

Lâm Uyển Thanh tự cho mình là bậc thầy về diễn kịch nhưng không ngờ lại gặp phải người còn giỏi hơn. Nàng ta tức giận chỉ thẳng vào phía Phó Đường Lê, tay run lên: "Rõ ràng là ngươi cố ý hại ta. Còn giả vờ tốt bụng gì chứ?"

Phó Đường Lê nghe vậy, khẽ dừng bước một chút, rồi quay đầu lại mỉm cười. Vẻ mặt nàng vẫn như cũ, thản nhiên và điềm đạm, chẳng chút dao động. Nàng hoàn toàn phớt lờ lời nói của Lâm Uyển Thanh, thong thả bước đi, chẳng mấy chốc đã trở về điện Trùng Hoa.

Trong điện, yến tiệc đã mở. Cung nữ đi lại hầu hạ, váy áo tung bay khắp nơi. Không khí tràn ngập mùi rượu, tiếng ca múa rộn ràng, tiếng trò chuyện rôm rả.

Dương thị - tam phu nhân của Phó gia, đang bồn chồn không yên. Vừa thấy Phó Đường Lê, bà vội vàng chạy đến, thân mật gọi bằng nhũ danh của nàng: "Tước Nương, con có gặp muội muội của con không? Sao nó không về cùng con vậy?"

Phó Đường Lê nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nhỏ nhẹ đáp: "Mẫu thân, con không gặp muội ấy."

Dương thị cau mày, giọng lo lắng: "Đứa nhỏ này vừa rồi còn theo sau con đi ra ngoài, giờ vẫn chưa thấy quay lại. Chẳng lẽ nó lại gây chuyện ở đâu rồi?"

Ngay lúc đó, Phó Thiếu Dao trở về, chạy những bước nhỏ, lén lút đi vòng từ bên cạnh tới.

Dương thị vừa thấy liền tức giận, đợi Phó Thiếu Dao ổn định lại, bà không nhịn được mà trách: "Đây là chốn nào mà con dám chạy lung tung sao? Ngoan ngoãn nghe lời ngồi yên cho ta!"

Phó Thiếu Dao chỉ kém Phó Đường Lê một tuổi, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Cô bé hoạt bát, năng động, khi làm nũng giọng điệu rất ngọt ngào vô tội: "Mẫu thân thiên vị quá. Sao người không trách nhị tỷ cũng chạy lung tung mà chỉ trách mỗi con?"

Dương thị khẽ véo Phó Thiếu Dao một cái ở dưới bàn, giả vờ mắng yêu: "Tước nương hiểu chuyện, chưa từng khiến ai phải lo lắng cả. Con làm sao so được với nó chứ?"

Phó Đường Lê không phải là con ruột của Dương thị. Từ nhỏ nàng cũng chưa từng được nuôi dưỡng bên cạnh bà ta. Là mẹ kế, Dương thị chỉ muốn giữ thể diện trước mặt người khác chứ trong lòng nào có thật sự muốn quan tâm. Nhưng đứa con gái ruột lại không hiểu chuyện, thậm chí còn dám cãi lời.

Phó Thiếu Dao hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Phó Đường Lê với nụ cười nửa miệng: "Cũng chưa chắc đâu, người ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, khi nổi nóng lên lại càng đáng gờm hơn ai hết."

Lời nói của muội muội chứa ý tứ mập mờ. Phó Đường Lê đặt tách trà xuống, liếc nhìn muội ấy một cái.

Nhưng Phó Thiếu Dao lập tức quay đi tránh ánh nhìn của nàng, giả vờ như không có chuyện gì, thản nhiên nói chuyện với Dương thị: "Hoài Vương đã đến chưa ạ? Khi nãy các vị đại nhân chẳng phải nói sẽ phạt hắn uống mười chén rượu, không biết ai dám lên làm thật?"

Hoài Vương là người tàn nhẫn vô tình, thủ đoạn cứng rắn. Người trong thiên hạ sợ hắn như Tula, không ai dám tuỳ tiện nói chuyện hay đùa giỡn với hắn, chứ đừng nói đến chuyện bước ra phạt rượu.

Dương thị lắc đầu: "Hoài Vương vừa mới đến, bệ hạ bảo hắn uống rượu, hắn lại từ chối, nói là không ăn thịt uống rượu. Hắn uống ba chén trà rồi rời đi. Thật khó hiểu."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc