Phó Đường Lê cúi đầu, khẽ thu tay áo, lặng lẽ lui về phía sau.
"Chờ một chút." Triệu Vĩnh Gia do dự, rồi gọi nàng: "Ngươi..."
Ngay lúc đó, một tiếng kêu chói tai và sắc bén vang vọng từ trên bầu trời.
Triệu Vĩnh Gia kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Một con chim ưng trắng khổng lồ từ tầng mây lao xuống, lướt sát qua đỉnh đầu. Đôi cánh của nó quét qua khiến gió nổi ào ào, rung chuyển cành cây, tuyết đọng trên ngọn rơi xuống lả tả.
Sắc mặt Lâm Uyển Thanh tái nhợt vì sợ hãi. Nàng ta lấy tay che miệng kêu lên một tiếng ngắn ngủi, hoảng hốt.
"Đó không phải là chim ưng của hoàng thúc sao?" Triệu Vĩnh Gia buột miệng. "Chẳng lẽ hoàng thúc đã đến rồi?"
Trong lòng Phó Đường Lê thoáng chấn động, ngẩng mắt nhìn về phía trước.
Một nam nhân mặc chiến giáp, khoác áo choàng vàng sẫm đi qua lối đi phía trước. Dáng đi uy mãnh, thân hình cao lớn, mỗi bước đi khiến áo choàng tung bay trong gió, càng tôn lên vẻ uy nghiêm hơn, oai hùng như núi non.
Hai hàng thị vệ theo sát phía sau, mặc giáp sáng loáng, tay cầm kiếm vàng. Tất cả đều lực lưỡng và uy nghiêm, khí thế sát phạt bừng bừng.
Chim ưng trắng lại kêu một tiếng dài, lượn một vòng trên không rồi sà xuống.
Nam nhân kia tiếp tục bước đi đồng thời giơ tay lên.
Chim ưng trắng khép cánh “phành phạch”, đáp xuống cánh tay hắn một cách vững vàng, ngẩng đầu nhìn quanh. Triệu Vĩnh Gia chẳng còn tâm trí để ý chuyện khác, chỉ kịp quay sang dặn dò với Phó Đường Lê: "Chuyện hôm nay đừng nói với ai khác."
Nói xong, hắn vội vàng bước đến, gọi lớn: "Hoàng thúc."
Tiên đế có năm hoàng tử và ba công chúa, nhưng chỉ có Nguyên Viêm Đế và Hoài Vương hiện tại là con ruột của Phùng Thái hậu. Người có thể khiến Thái tử cung kính như thế, tất nhiên chỉ có Hoài Vương..
Triệu Vĩnh Gia lộ rõ vẻ háo hức, nhanh chóng tiến đến bên Hoài Vương: "Hoàng thúc đến thật đúng lúc! Phụ hoàng đã đợi lâu rồi. Mau đi thôi, để Cô cùng người qua đó."
Hoài Vương thấy Triệu Vĩnh Gia đến gần chỉ hơi nghiêng đầu rồi gật một cái, không hề dừng bước.
Thái tử Triệu Vĩnh Gia tuy than mang khí chất cao quý, dáng vẻ như ngọc thụ lâm phong, nhưng trước mặt Hoài Vương, hắn lại trở nên nhỏ bé hẳn, minh chứng cho vóc dáng cao lớn của Hoài Vương.
Phó Đường Lê không thể nhìn rõ tướng mạo Hoài Vương từ khoảng cách xa như vậy, chỉ thấy đường nét gương mặt ấy vô cùng cứng cỏi. Hắn hơi nghiêng đầu thôi đã toát ra một luồng khí lạnh lẽo, còn hơn cả cái lạnh buốt giá của mùa đông này.
Nàng không dám nhìn thêm, cúi thấp đầu, đợi đến khi Thái tử và Hoài Vương rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi bước đi.
"Phó tỷ tỷ, xin đợi một chút." Lâm Uyển Thanh nhẹ bước đuổi theo, giọng đầy lo lắng.
"Tỷ tức giận sao? Sao chẳng nói với ta một lời?"
Phó Đường Lê nhìn thẳng về phía trước, bước đi chậm rãi, như thể không nghe thấy.
Lâm Uyển Thanh đưa khăn tay che miệng, dáng vẻ yếu đuối và mong manh, nhưng trong mắt lại phảng phất nét mỉa mai: "Thái tử không hiểu tỷ tốt thế nào. Hắn lại nói tỷ giả tạo, giống như cá chết. Thật quá đáng! Muội nghe mà thấy bất bình thay cho tỷ. Thật ra, ta thấy người hiền lành và hiểu chuyện như tỷ, lẽ ra phải làm chính thất mới đúng."
Phó Đường Lê cuối cùng cũng quay lại nhìn Lâm Uyển Thanh, gật đầu, khẽ nói: "Ừ, tốt, rất tốt."
Nàng đột nhiên vén váy lên, tung một cú đá mạnh, khiến Lâm Uyển Thanh ngã sóng xoài xuống đất.
Lâm Uyển Thanh thân thể vốn yếu đuối, thường ngày ở trước mặt Triệu Vĩnh Gia, đi một bước cũng phải thở ba hơi. Giờ đây, bất ngờ bị Phó Đường Lê đá một phát, nàng ta không ngờ cú đá mạnh đến thế, rên lên một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất, bộ dạng vô cùng thảm thương.
"Ngươi..." Lâm Uyển Thanh hoa mắt chóng mặt, phải mất một lúc lâu mới định thần lại. Nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp vì đau đớn, vừa khóc vừa nói: "Phó Đường Lê, ngươi dám làm vậy sao?"
Phó Đường Lê hai tay giấu trong tay áo, chậm rãi chà xát đế giày xuống đất, giọng nhàn nhạt: "Thứ gì đâu, làm bẩn cả chân ta."
Tổng quản nội thị của Thượng Lâm Viên vừa thấy bạch ưng bay qua liền biết Hoài Vương đã đến. Hắn vội vàng đi nghênh đón. Hoài Vương thì không thấy đâu, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lâm Uyển Thanh. Ông ta vội vàng chạy đến hỏi: "Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Lâm Uyển Thanh thấy có người đến liền nằm phục xuống đất, khóc lóc nức nở: "Có ai không, mau cứu ta với!"
Hai vị tiểu thư ở đó. Một người là cháu gái của Phó Thừa tướng - Thái tử phi tương lai, còn người kia là cháu gái của Lâm quý phi. Họ thường xuyên lui tới cung điện, đều là nhân vật không thể xem thường, vị tổng quản nội thị nhận ra cả hai. Không thể để xảy ra sơ suất, ông ta vội vàng mỉm cười và ra lệnh cho cung nữ đỡ Lâm Uyển Thanh dậy :"Lâm nương tử, người có bị thương không? Mau đứng dậy rồi nói."