Trêu Chọc Hoàng Thúc

Chương 2: Cuộc Gặp Xui Xẻo

Trước Sau

break

Giọng nói kia ngọt ngào, dịu dàng, tuy có phần trách móc, nhưng lại quyến rũ như rót mật vào tai. Ai mà biết được tiểu thư nhà nào đang trốn ở đây, tâm sự cùng tình lang.

Ôi, thật trùng hợp, Phó Đường Lê định lặng lẽ rời đi. Nhưng giọng nói ấy lại vang lên: “Phó nhị nương tử kia dịu dàng, hiền hậu đã có hôn ước cùng điện hạ, hai người là một cặp trời sinh . Điện hạ cứ việc làm nàng ta vui lòng, mặc kệ ta.”

“Đích thân phụ hoàng và mẫu hậu định ra hôn sự với nương tử Phó gia, Cô không thể không nghe lời. Cô đã gặp nàng ấy một lần, cũng chỉ bình thường thôi. Làm sao có thể so sánh được với Thanh Thanh, người ta yêu chứ?"

Người duy nhất trên đời này có thể tự xưng là "Cô" chính là Thái tử Triệu Vĩnh Gia.

Trước mặt Thái tử, nàng “Thanh Thanh” kia không dám tỏ ra quá gay gắt. Nghe hắn dịu giọng an ủi, nàng ta lập tức thu lại dáng vẻ giận dỗi, nũng nịu nói: "Phó nhị nương tử nổi tiếng xinh đẹp. Nàng là tấm gương mẫu mực trong khuê phòng, thiếp làm sao có thể sánh được với nàng ấy? Điện hạ chỉ là đang dỗ thiếp thôi."

Triệu Vĩnh Gia thở dài: "Cô đã mấy lần định nói với phụ hoàng về chuyện của Thanh Thanh, chỉ e mẫu hậu không vui nên vẫn chần chừ, khiến Phó gia nhanh tay đoạt trước. Thật là đáng giận! Thanh Thanh đừng lo lắng, ngày tháng còn dài, ta nhất định sắp xếp thoả đáng cho nàng."

Giữa ban ngày ban mặt mà lại nói ra những lời như vậy được sao? Phó Đường Lê không nhịn được, tiến lên hai bước, cố ý để tiếng chân vang rõ.

"Ai? Ai ở đó?"

Giọng Thanh Thanh có chút bối rối, rồi lại có chút động tác nhỏ nhẹ, như thể đang vội vàng chỉnh lại y phục. 

"Ai dám vô lễ như vậy?" Triệu Vĩnh Gia từ sau hòn non bộ bước ra, vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng quát: "Còn không mau lui..."

Nhưng khi hắn nhìn rõ người trước mặt, chữ cuối cùng liền nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt nên lời.

Phó Đường Lê đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu, cung kính hành lễ: "Thần nữ bái kiến Thái tử Điện hạ."

Nàng vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, tao nhã, phong thái điềm nhiên như thể chưa từng nghe thấy điều gì. Triệu Vĩnh Gia vốn là một người ôn hoà, nhân hậu. Dù với thân phận cao quý nhưng trong tình huống này, hắn vẫn cảm thấy áy náy. Thái tử ho khan một tiếng, gượng nói: "Phó nương tử, không cần đa lễ."

Nữ nhân tên Thanh Thanh nãy giờ vẫn còn e dè núp ở phía sau hòn non bộ, nhưng vừa nghe thấy ba chữ "Phó nương tử" thì lập tức xuất hiện. Giọng nói vẫn còn yếu ớt, như thể nàng đang vô cùng sợ hãi: "Không biết Phó nương tử đến đây, là Uyển Thanh thất lễ rồi."

Phó Đường Lê liếc qua nàng ta một cái, liền nhận ra đó chính là Lâm Uyển Thanh, ái nữ của Thượng thư Bộ Công - Lâm Đại nhân.

Lâm Uyển Thanh dung nhan như ngọc, nổi tiếng là mỹ nhân tuyệt sắc nhất Trường An. Giờ phút này, vài giọt lệ vẫn còn đọng lại nơi khoé mắt nàng, thật khiến cho người ta động lòng thương xót.

Lâm gia có một quý phi được Hoàng đế sủng ái, địa vị chỉ dưới Thẩm Hoàng hậu. Dĩ nhiên, nữ nhân nhà họ Lâm vốn không được hoàng hậu yêu thích. Chẳng trách Triệu Vĩnh Gia khi nãy lại nói: "Ta sợ mẫu hậu sẽ không vui." 

Thật đáng thương, chàng có tình, thiếp có ý, vậy mà giữa đường lại có một “kẻ ác” như nàng xen vào, lại khiến đôi uyên ương phải chia lìa. Phó Đường Lê thầm cảm khái nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Nàng nhẹ nhàng đáp: "Lâm nương tử, người có khỏe không?"

Giữa thời tiết lạnh buốt thế này, Lâm Uyển Thanh chỉ mặc một chiếc váy gấm thêu hoa hải đường. Tuy nó tôn lên vóc dáng uyển chuyển của nàng ta nhưng có lẽ cũng chẳng ấm áp gì mấy. Thân hình mảnh mai của nàng khẽ run lên, rồi như vô tình nghiêng người về phía Triệu Vĩnh Gia, rụt rè nói: "Ta và Thái tử chỉ nói vài câu thôi, không có ý gì hơn. Phó tỷ, xin đừng trách ta."

Triệu Vĩnh Gia khẽ nhíu mày, rồi kín đáo đưa tay che chắn cho Lâm Uyển Thanh ở phía sau: "Sao Phó nương tử biết Cô ở đây?"

Phó Đường Lê trong lòng thầm than “xui xẻo” nhưng giọng điệu lại dịu dàng hơn: "Thần nữ chỉ đi dạo trong vườn, tình cờ đến đây. Xin lỗi đã làm phiền Điện hạ. Điện hạ và Lâm nương tử cứ tiếp tục trò chuyện. Thần nữ xin cáo lui."

Nàng vậy mà không hề ngạc nhiên hay tức giận, ngược lại còn tỏ ra rộng lượng và chu đáo, quả thật xứng đáng với danh tiếng hiền lương thục đức của mình. Lâm Uyển Thanh đẩy một nước đi chẳng đến đâu, nàng ta sững người ra trong giây lát.

Triệu Vĩnh Gia nghe xong, cảm thấy ngực mình nghẹn lại, có vài phần bực bội. Hắn liếc nhìn Phó Đường Lê thêm vài lần, như muốn nhìn thấu tâm tư nàng.

Nàng có dáng vẻ dịu dàng, đoan trang, trang điểm tỉ mỉ, tinh tế, giữa hai hàng lông mày điểm hoa điền, tóc búi cao, trâm cài chéo bên thái dương, chỉnh tề hoàn hảo, chẳng hề run rẩy, toàn thân không có lấy nửa phần thất lễ. Tuy nhan sắc nổi bật nhưng nàng lại giống như Quan Âm trên bích hoạ, dáng vẻ uy nghiêm, cao khiết tạo cảm giác hơi xa cách, hoàn toàn khác hẳn với phong thái dịu dàng, mềm mại như nước của Lâm Uyển Thanh.

Nghĩ đến đây, lòng Triệu Vĩnh Gia lại lạnh đi, cứng nhắc nói: "Phó nương tử, lui xuống trước đi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc