Cuối năm, tuyết rơi dày vừa tạnh. Mái hiên của cung Trùng Hoa nhuốm một màu trắng xóa như sương, như bức tranh thuỷ mặc phai màu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, hơi lạnh vẫn còn đọng lại nơi hành lang quanh co.
Thế nhưng, hôm nay, hoàng thất tổ chức yến tiệc cuối năm, ngay cả cái lạnh buốt giá của mùa đông cũng không thể cưỡng lại được cảnh tượng phồn hoa rực rỡ này.
Đại điện rộng lớn, tấm bình phong tráng men chín khúc ngăn cách đông tây, phân chia chỗ ngồi riêng cho nam nữ. Mười hai lò hương hình thú khổng lồ đặt hai bên, mùi thơm nồng nàn của long diên hương hòa quyện với mùi cay nồng của hoa tiêu, tựa như sương núi mây trời, khiến lòng người ngất ngây.
Phó Đường Lê đã ngồi lâu đến nỗi cảm thấy ngực thắt lại, hơi thở dồn dập. Nhưng nàng vẫn giữ tư thế thẳng tắp, cằm ngẩng cao, dáng vẻ đoan trang, tao nhã hơn bất kỳ ai trong điện.
Lúc này tiếng nhạc và tiếng hát đã rộn ràng nhưng yến tiệc vẫn chưa bắt đầu. Các thành viên của hoàng tộc cùng quan lại đều đang đợi trong điện - đơn giản là vì Hoài Vương chưa đến.
Hoàng đế Nguyên Viêm cố ý tỏ vẻ không vui, nói với các đại thần: "Tên tiểu tử này thật đáng giận! Hắn ta thất tín như vậy! Hôm qua ta đã cảnh cáo hắn nhiều lần rồi mà vẫn chậm trễ. Chờ hắn đến, nhất định phải phạt thật nặng."
Hoài Vương là đệ đệ ruột của Nguyên Viêm Đế, nắm giữ trọng binh. Vì Hoàng đế mà chinh chiến tứ phương, dũng mãnh vô song, thiên hạ không ai địch nổi. Hoàng đế vô cùng yêu mến hắn. Yến tiệc hôm nay được tổ chức để ăn mừng việc Hoài Vương đã bình loạn Nam Chiếu. Vì vậy, dù nhân vật chính chưa đến, ngay cả Nguyên Viêm Đế cũng phải kiên nhẫn chờ đợi.
Các đại thần hiểu ý Hoàng đế, đều đồng tình: "Bệ hạ nhân từ. Hoài Vương quả thật không nên như thế, phải phạt, phải phạt, ít nhất mười chén mới được."
Nguyên Viêm Đế bật cười lớn, tiếng nhạc lại vang lên trong đại sảnh, âm thanh vang vọng không dứt..
Xem ra còn phải đợi thêm một lúc nữa.
Phó Đường Lê thản nhiên đảo mắt nhìn quanh. Những người có mặt hôm nay đều là bậc quyền quý, địa vị cao sang. Một tiểu thư trẻ tuổi như nàng ngồi ở hàng cuối, e rằng không ai để ý đến.
Cuối cùng, nàng không chịu nổi mùi hương nồng trong đại điện nữa, liền thì thầm vài câu với nữ quan bên cạnh rồi đứng dậy rời đi. Vừa ra khỏi cửa điện, một cơn gió đông thổi ập đến, lạnh buốt xương nhưng cũng xua tan đi bầu không khí ngột ngạt, khiến nàng cảm thấy sảng khoái và tỉnh táo ngay lập tức.
Một vị Thượng cung đang chờ ở ngoài điện, thấy nàng liền tiến lại gần, cung kính hỏi: "Phó nương tử, người đi đâu vậy? Có cần ta phái người theo hầu không?"
Thượng Cung là nữ quan có phẩm cấp cao, bình thường chẳng mấy khi để mắt đến mấy vị tiểu thư tầm thường. Nhưng nhị tiểu thư Phó Đường Lê - con gái của Thượng Thư Lệnh Phó đại nhân, thì không phải hạng người tầm thường ấy.
Phó Đường Lê vốn dịu dàng, ngoan ngoãn, đoan trang, là một tiểu thư đức hạnh nổi tiếng ở Trường An. Không lâu trước đây, Nguyên Viêm Đế đã ban chiếu chỉ phong nàng làm Thái tử phi tương lai. Vì thế thượng cung này đương nhiên phải chú ý.
Phó Đường Lê khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Đa tạ cô cô. Không cần phiền đến người khác đâu."
Nàng trời sinh xinh đẹp, khuôn mặt rạng rỡ như hoa vân sam đang nở rộ, phong thái uy nghiêm tao nhã, đôi mắt lấp lánh ẩn chứa ba phần ý cười, tựa như vầng trăng sáng. Thượng cung nữ quan đã hầu hạ trong nội cung nhiều năm, rất coi trọng lễ nghi và quy củ. Thấy vị tiểu thư này đoan chính, nhã nhặn như thế tự nhiên cảm thấy rất hài lòng, còn muốn lấy lòng nàng, bà mỉm cười chỉ tay về phía đông: "Ta vừa thấy Thái tử điện hạ ra ngoài, nói là muốn đến hồ Thái Diệp. Phó nương tử, người có thể đến đó tìm ngài ấy."
Rõ ràng nữ quan đã hiểu lầm nhưng Phó Đường Lê không muốn giải thích thêm. Thay vào đó, nàng bình thản cúi đầu cảm tạ rồi làm như đi về phía hồ theo lời chỉ dẫn.
Đi được một quãng, vòng qua bức tường chắn gió, thấy xung quanh chẳng còn ai để ý,Phó Đường Lê thong thả rẽ sang hướng khác. Vì Thái tử đã nhắc đến hồ Thái Dịch, vậy nàng nên tránh xa một chút để khỏi ngượng ngùng nếu lỡ chạm mặt nhau, dù gì giữa hai người vốn chẳng thân quen.
Đêm qua tuyết mới rơi, trong không khí vẫn còn làn sương trắng phảng phất, những cành cây xanh mướt như ngọc bích ở khắp nơi trở nên mờ ảo, lấp lánh như khói mây. Hôm nay, điện Trùng Hoa đang tổ chức yến tiệc, hầu hết cung nhân đều đang hầu hạ ở đó. Thỉnh thoảng có một thái giám đi ngang qua, nhìn thấy Phó Đường Lê liền hành lễ từ xa rồi bỏ đi. Nàng một mình dạo bước trong vườn, tạm tránh được náo nhiệt, cảm thấy yên tĩnh, thanh bình, khá mãn nguyện.
Rẽ qua một đoạn hành lang, nàng nhìn thấy phía trước có một hòn non bộ xù xì, trông rất tinh tế và thú vị.
Phó Đường Lê vừa tiến lại gần vài bước thì nghe thấy tiếng người nói chuyện phía sau hòn non bộ.
"...Hiện giờ tình cảnh thế này, chúng ta không nên gặp lại. Sao chàng còn dây dưa với ta làm gì?"