Y đã phát hiện ra từ lâu phong thái của Tần Anh khác hẳn lúc xưa, điều kinh ngạc hơn là Tần Anh giúp Lục Nhu Gia rửa sạch hiềm nghi. Song, điều khiến y kinh hãi nhất là giờ ánh mắt Tần Anh nhìn y không có nửa phần ái mộ.
Tần Anh lúc trước xem y như thần, cho dù nàng ngang ngược thế nào, chỉ cần y tỏ vẻ không thích thì nàng sẽ ngoan như mèo con. Sau này, thậm chí nàng còn cố ý làm càn chỉ vì muốn y mở miệng khuyên nhủ, chỉ cần có thể nói chuyện với y, cho dù trách cứ cũng khiến nàng vui vẻ.
Nhưng hôm nay nàng khiến y khó xử trước mặt mọi người.
Thôi Mộ Chi không thể hiểu được. Tần Anh không bám lấy y, nàng biết nghiệm thi và khác hẳn với nguyên chủ, nhưng nàng nhớ mang mang, trong cốt truyện khi Lục Nhu Gia bị oan phải vào ngục, mấy hôm sau Tần Anh sẽ phải chết. Nếu nàng không mau chóng phá án thì có thể cái chết của nàng sẽ đến rất gần.
Nàng vội nói với Thôi Tấn: "Bá gia, nghiệm thi cũng vì sớm ngày tìm được hung thủ mưu hại Uyển Nhi."
Thôi Tấn chần chờ nhìn Lâm thị, Lâm thị không ngờ Tần Anh còn muốn làm chuyện Ngỗ tác nên làm. Ngỗ tác là tiện dịch, người chết là điềm không may, nàng thật sự... Muốn tìm hung phạm giúp Uyển Nhi sao?
Tần Anh thấy bà chậm chạp không nói gì, nàng quyết định nâng váy đi đến bậc thang. Thi thể đáng sợ của Thôi Uyển còn bày ở cửa trong, nàng không hề né tránh nói: "Phu nhân, Uyển Nhi chết oan uổng, mọi người chúng ta ở đây đều là kẻ tình nghi. Nếu có thể sớm tìm được hung thủ cũng có thể để hung thủ sớm nhận trừng phạt. Phu nhân yên tâm, ta chỉ kiểm nghiệm thi thể, không làm hại di thể của nàng."
Lâm thị nhìn Tần Anh, không biết nghĩ đến chuyện gì chợt gật đầu nhận mệnh: "Thật sự không ngờ đúng là Huyện chủ có lòng, khi Uyển Nhi còn sống không tính là thân thiết với Huyện chủ, lúc này lại cần Huyện chủ giúp đỡ."
Tần Anh mới đến dị thế, đối với mọi thứ xung quanh vẫn cảm thấy xa lạ, nhưng nỗi đau của mẫu thân mất đi nữ nhi cho dù ở thời đại nào cũng đau đớn như khoan tim. Nàng đã gặp quá nhiều bi kịch thế này có thể hiểu được, bây giờ người chết đã qua đời, chỉ có tìm ra hung thủ mới có thể an ủi người thân mà thôi.
Nàng bước đến bên cạnh thi thể Thôi Uyển, ngồi xuống quan sát sơ lược, đưa tay chạm vào đỉnh đầu nàng ấy.
Thôi Uyển tử vong nhiều nhất hai canh giờ, mặc dù dung mạo vẫn tươi đẹp nhưng mặt trắng môi tím lộ ra cảm giác đáng sợ. Váy đỏ nhũ bạc ướt sũng dán lên người nàng ấy, tóc đen dài như lụa rối loạn ở sau cổ. Bởi vì nàng ấy vừa bị vớt lên đã đưa đến đây nên dưới thân vẫn đọng nước, mùi tanh thoang thoảng hòa quyện với mùi phấn so càng cho người ta cảm giác nàng ấy chỉ ngủ thϊếp đi.
Đầu ngón tay của Tần Anh lướt từ đỉnh đầu tới gò má, kiểm tra mũi miệng trước, lại nhìn bên gáy. Vạt áo của nàng ấy được chỉnh lại kín kẽ nhưng lộ ra cổ dài trắng nõn, không hề có dấu vết khả nghi nào cả. Chỉ có phần gáy vì tư thế xác chết nên bắt đầu hiển ra vết hoen tử thi màu đỏ nhạt.
Tần Anh kiểm tra vô cùng nghiêm túc, nàng và người chết mặc váy sặc sỡ như nhau, xung quay bố trí ngập sắc đỏ cho lễ thành thân đều khiến cho cảnh này có vẻ kinh dị dọa người. Trong phút chốc, ngoài phòng liên tục vang lên tiếng hít lạnh.
Triệu Liêm và Ngỗ tác Nhạc Linh Tu vừa nhìn đã biết nàng đang làm gì, bọn họ khϊếp sợ trừng mắt, làm sao cũng không ngờ Huyện chủ sống an nhàn sung sướng không hề kiêng dè người chết mà lại biết cách nghiệm thi thế nào.
Động tác của Tần Anh lưu loát, vô cùng nghiêm túc, không hề nhìn thấy hơn mười người trong viện đang ngẩn người. Ở trong đình trống rỗng chỉ còn tiếng gió đêm gào thét, nhưng không lâ sau có tiếng bước chân vừa vội lại nặng nề phá tan sự yên lặng...
"Bá gia, phủ Giản thượng thư và phủ Uy Viễn Bá phái người đến đón hai vị tiểu thư trở về phủ!"
Người đến là quản gia Lưu Trung Toàn, ông ta vừa mới nói xong, ở trên đường đá đi đến Triêu Mộ Các xuất hiện một đoàn người. Lúc Thôi Tấn nhìn thấy người dẫn đầu vội vàng đi nghênh đón.