Trạc Anh Lục

Chương 6: Ngỗ tác

Trước Sau

break

Ngay trước mặt nhiều người như thế, Thôi Tấn nhíu mày: "Bà lại nói nhảm gì đó? Uyển Nhi là nữ nhi ta nâng niu như châu báu lớn lên, sao ta lại không đau lòng chứ?"

Thôi Tấn nói xong chỉ huy thị tỳ sau lưng Lâm thị: "Các ngươi chỉ biết khóc? Còn không mau đưa phu nhân trở về nghỉ ngơi. Bà ấy quá đau lòng, nếu tiếp tục như thế nữa sẽ phát điên mất!"

Mấy người do dự không dám động, lúc này, đột nhiên sau lưng đám người vang lên tiếng khóc nỉ non của đứa bé.

Bọn họ nhìn lại, chỉ thấy một ma ma ôm một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi đứng cách đó không xa. Đứa bé trai kia mặc cẩm bào xanh nhạt cổ tròn hoa văn Kỳ Lân, gương mặt như ngọc, vì bị cảnh tượng trước mắt hù dọa nên bật khóc lên. Thằng bé vừa khóc vừa hỏi: "Phụ thân, tỷ tỷ sao rồi? Sao tỷ ấy lại nằm trên mặt đất?"

Ma ma đã biết xảy ra chuyện gì, nức nở nói: "Ban đầu tiểu công tử muốn ngủ nhưng lại nghe thấy điều không nên nghe, nên mới ồn ào muốn đi tìm phu nhân và tiểu thư. Bá gia..."

"Ngu xuẩn! Sao lại có thể đưa Hàm Nhi đến đây được?" Thôi Tấn quát: "Đưa Hàm Nhi về! Một đứa bé như nó biết gì? Coi chừng va chạm đến nó!"

Ma ma tỏ vẻ sợ hãi, không quan tâm Thôi Hàm đang khóc rống, vội ôm thằng bé về tiền viện.

Ở Tây sương phòng, Lâm thị khóc như đứt ruột gan: "Uyển Nhi à, Uyển Nhi đáng thương của mẫu thân, đệ đệ con nhớ những con như thế, con có biết mẫu thân đau lòng thế nào không. Nhìn thấy con nằm đây, lòng mẫu thân đau gần chết. Mẫu thân chỉ có con là nữ nhi, con chết bảo mẫu thân phải sống sao đây..."

Thôi Tấn không chịu được nữa vội nói: "Rốt cuộc bà có muốn vì Uyển Nhi không? Hôm nay nó bị người ta hại trong phủ nhà mình, sao bà có thể chịu được cơn giận này? Nếu không tìm ra hung thủ mưu hại nó, nó ở trên trời có linh thiêng sao yên nghỉ được?"

Lâm thị yêu thương sờ gò má của Thôi Uyển, gương mặt đầy nước mắt quay đầu lại: "Thϊếp thân chỉ có một nữ nhi, bây giờ nó chết rồi đương nhiên muốn tra ra ai hại con bé. Song, thϊếp thân không đồng ý cho nam nhân đụng vào thân thể nó!"

Dưới bậc thềm ở ngoài cửa, nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu lam đang đứng cúi đầu. Thân hình của y gầy gò, đeo túi đồ, đây chính là Ngỗ tác nha môn ở kinh thành Nhạc Linh Tu. Y nghe lời này hơi rụt vai lại câm như hến.

Triệu Liêm bị làm khó dễ nói: "Chuyện này phải làm sao cho phải, trên đời này không có Ngỗ tác là nữ tử. Nếu phu nhân không đồng ý cho nghiệm thi, chỉ sợ... Chỉ sợ khó tìm ra hung thủ mưu hại Thôi cô nương. Hay là tìm bà đỡ đến nhìn cô nương ấy một phen?"

Lâm thị nghe xong càng tức giận hơn: "Những người kia không xứng đáng vào nữ nhi của ta, các ngươi không tra được là các ngươi vô dụng!"

Thôi Tấn vô cùng đau đầu, ông suy nghĩ một phen, quay người nói với Triệu Liêm: "Hay là trước tiên đừng nghiệm thi nữa, ta cũng không muốn sau khi Uyển Nhi chết còn chịu khổ như thế. Chẳng lẽ các ngươi chỉ có cách này thôi sao?"

Nhà quyền quý luôn kiêng kị rất nhiều, Triệu Liêm nhìn nhiều thành quen, biết không lay chuyển được, đang muốn từ bỏ thì Tần Anh ở phía sau đi qua.

Nàng nghiêm túc nói: "Bá gia, không cho nam tử chạm vào thi thể, thân phận bà đỡ không cao, vậy có thể để ta xem thi thể của Uyển Nhi không?"

Tất cả mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt!

Cho dù đều là nữ tử nhưng Tần Anh lại có thân phận là huyện chủ, bây giờ Thôi Uyển đã biến thành thi thể, ở trong mắt người ngoài thì không muốn cho kẻ khác khinh nhờn, nhưng trong mắt người ngoài ai ngoài không muốn chạm vào thứ xúi quẩy này. Tần Anh nàng đang muốn làm gì?

Thôi Mộ Chi lặng lẽ quan sát lâu như thế phát hiện hôm nay Tần Anh rất kỳ lạ, y gọi thẳng tục danh của nàng: "Tần Anh, cô nương chớ làm loạn, cái chết của Uyển Nhi có nha môn làm theo trình tự. Cô nương chỉ hơi khôn vặt, đừng đùa cợt trong chuyện chính sự này!"

Lần đầu tiên Tần Anh nhìn thẳng vào mắt Thôi Mộ Chi, nàng biết rõ bản chất của Thôi Mộ Chi là người thế nào, không có sắc mặt tốt mà nói: "Theo trình tự của nha môn thì bây giờ Lục Nhu Gia đã bị tống giam, hung phạm ung dung ngoài vòng pháp luật. Mà công tử, nếu như thông minh như thế thì nói hôm nay ai hại muội muội của mình đi?"

Vế trước khiến sắc mặt Triệu Liêm không vui, vế sau lại khiến Thôi Mộ Chi kinh ngạc không biết nói gì.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc