Hôm nay dự tiệc, ngoại trừ Lục Nhu Gia đều là những người không phú thì quý. Phủ Giản thượng thư phái quản gia đến đón Đại tiểu thư Giản Phương Phỉ, nhưng phủ Uy Viễn Bá lại phái thế tử Triệu Vọng Thư đến. Thôi Tấn không dám xem thường, đi đến trước Triêu Mộ Các đón tiếp hắn.
"Sao hiền chất lại đích thân đến đây?"
Triệu Vọng Thư chắp tay hành lễ: "Bái kiến Thế bá, hôm nay trong phủ xảy ra tai nạn, chúng ta đều nghe nói cả. Gia phụ đợi lâu vẫn chưa thấy muội muội về nên bảo ta đến đón muội ấy về, xin Thế bá bớt đau buồn."
Thôi Tấn nghe xong hiểu ra Triệu Vọng Thư có ý gì, Thôi Uyển chết oan chết uổng, Bá phủ báo quan rồi, bây giờ có lẽ toàn kinh thành đã biết. Triệu Vọng Thư đích thân đến, không ngoài chuyện không muốn để muội muội cuốn vào án mạng.
"Ta hiểu ý của hiền chất, chỉ là người của quan phủ mới đến không lâu, có vài chuyện cần phải tra hỏi hiền chất nữ..."
Triệu Vọng Thư vội hỏi: "Thế bá hoài nghi Vũ Miên hại Uyển Nhi muội muội sao?"
Lúc này Thôi Tấn ngậm miệng lại, mặc dù đều là bá phủ nhưng phủ Trung Viễn Bá của bọn họ kém hẳn phủ Uy Viễn Bá. Bây giờ Uy Viễn Bá sắp trở thành Binh Bộ Thị Lang, Triệu Vọng Thư đã vào Thần Sách quân tôi luyện từ sớm. Còn bọn họ thì sao, lúc trẻ ông chỉ có một đứa con gái, lúc già mới có được đứa con trai ba tuổi, còn lâu mới bằng nhà bọn họ.
"Đương nhiên không phải ý này, chỉ là..."
"Nếu như thế, ta đón muội muội về trước, sau này nếu cần giúp đỡ, Thế bá đừng ngại dặn dò." Triệu Vọng Thư nói xong ngoắc Triệu Vũ Miên, Triệu Vũ Miên chần chờ một lúc đi về phía ca ca của mình.
Quản gia Giản phủ thấy vậy cũng đi đến nói: "Bái kiến Bá gia, lão gia chúng ta bảo tiểu nhân đến đón tiểu thư về phủ, nói sức khỏe tiểu thư không tốt, không chịu được chuyện này. Trong phủ có biến, xin ngài nén bi thương, ngày sau lão gia chúng ta sẽ đích thân đến nhà thăm hỏi."
Triệu Liêm nhìn tình hình này, trong lòng biết rõ ngoại trừ Lục Nhu Gia ra thì có lẽ tối nay không thể giữ ai lại được cả. Kẻ tình nghi đều đi về nhà mình, sao vụ án này có thể tra được nữa? Biết rõ không hợp đạo lý nhưng hắn nào dám nói chữ nào, chỉ đành rụt vai lùi về sau nửa bước.
Cổ họng Thôi Tấn nghẹn đắng, mặc dù Giản gia không có tước vị nhưng cũng là thế gia. Bây giờ gia chủ đang ngồi ở vị trí cao, ông cũng không tiện đắc tội. Ông khó khăn đáp lời: "Vậy trước tiên để hiền chất nữ về phủ, nếu có gì muốn hỏi thì đến lúc đó lại làm phiền..."
Tần Anh nghiệm tra thi thể, càng xem vẻ mặt càng trở nên nặng nề. Đến khi cuộc nói chuyện ở trung đình theo gió đêm thổi vào tai nàng, nàng bắt đầu lo lắng. Hung thủ ở trong nhóm khách, khẩu cung còn chưa hỏi cẩn thận sao có thể thả bọn họ chạy như vậy được?
Tần Anh nhìn thấy Trung Viến Bá sắp đồng ý với Giản gia, nàng vội đứng dậy. Nàng dựa vào thân phận Huyện chủ có thể cản được một lúc, nhưng nàng chưa cất bước thì một giọng nói âm trầm đã vang lên.
"Án mạng ở trước mặt, kẻ tình nghi nào dám đi?"
Theo giọng nói vang lên, tất cả mọi người chợt nhìn vào trong góc. Tần Anh sững sờ, vội vàng đi đến cổng nhìn theo hướng bọn họ, thấy nhóm đới đao thị vệ mặc y phục màu đen thêu Giải Trãi* màu bạc đang tuần tự đi ra ngoài.
Cuối cùng Long Dực Vệ bỏ mặc mọi thứ nửa canh giờ đã di chuyển.
Giải Trãi là Thần thú thượng cổ nghe đồn có thể phân biệt thiện ác, nếu là kẻ ác sẽ bị nó nuốt vào bụng. Từ khi Đại Chu lập triều bắt đầu lập nên Long Dực Vệ muốn bọn họ giám sát bách quan. Tuy nhiên, thời đại thay đổi, bây giờ bọn họ quản chuyện truy bắt, hình ngục Vương hầu, bá quan. Toàn bộ Thập nhị vệ ở Đại Chu khó có ai có thể chống đối bọn họ.
Tần Anh nghe giọng nói cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng Triệu Vọng Thư ở bên ngoài Triêu Mộ Các đang muốn rời đi lại giậm chân, xoay người lại hừ khẽ: "Ta tưởng là ai, thì ra là Tạ khâm sứ."
Đợi khi Long Dực Vệ ra hết chia làm hai bên mới có một bóng dáng thẳng tắp cao lớn đi ra khỏi Triêu Mộ Các.
Người này mặc quan bào phiên lĩnh, tay áo màu đen thêu Giải Trãi bằng chỉ vàng đứng cạnh lan can nhìn mấy người Triệu Vọng Thư từ trên cao xuống. Gương mặt hắn như ngọc lại có đôi mắt phượng nhướng lên, nhìn qua có vẻ phong lưu đa tình, phong thái không ai sánh bằng. Song, nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy ánh mắt hắn u ám lạnh lẽo, cả người có vẻ tàn bạo như đang giương nanh múa vuốt.