Khương Trà nghe thấy bên trong không có người ngoài thì tinh thần căng thẳng của y thả lỏng lại, y đứng dậy chạy vào trong phòng, chỉ cần nhìn sơ thôi đã thấy được Ngụy Nam Dật đang dựa bên cửa sổ đọc sách.
“Biểu ca!”
“Ừm.”
Ngụy Nam Dật thả cuốn sách xuống, vươn tay đón được Khương Trà phóng lại đây rồi thuận thế đặt y ngồi lên đùi rồi ôm lấy.
“Ăn cơm chưa?”
Khương Trà vốn đang ôm cổ Ngụy Nam Dật làm nũng, nghe hắn hỏi thế thì ngay lập tức ủy khuất lắc đầu.
“Ta đang định ăn thì bị công công quản sự kéo qua đây.”
Y nói rồi ngẩng đầu nhìn Ngụy Nam Dật, giơ một ngón tay lên, nói với giọng điệu vừa nghiêm túc vừa ủy khuất.
“Chưa ăn một miếng nào!”
“Trên bàn có điểm tâm, ăn một ít để lót bụng trước đi.”
Khương Trà gối cằm lên vai Ngụy Nam Dật một lần nữa, làm nũng với giọng mềm mại như bông.
“Ngươi qua ôm ta đi.”
“Bé lười.”
Ngụy Nam Dật bất đắc dĩ đứng dậy, hắn dùng một tay ôm Khương Trà lại ngồi xuống bàn, cầm nĩa nhỏ cắm một cái điểm tâm mềm mại rồi đưa đến miệng Khương Trà đang ăn vạ trong lòng ngực hắn.
“Ăn đi.”
Ngày thường, bản thân hắn không thích điểm tâm, nhưng dù hắn không ăn thì bên phòng bếp ngày nào cũng sẽ chuẩn bị điểm tâm mang đến. Thói quen như thế thật ra thuận tiện cho bé ngoan của hắn, rốt cuộc, xung quanh đều là những đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn, nếu phòng bếp không có thói quen ngày nào cũng mang điểm tâm đến, hắn cũng không thể cố ý yêu cầu.
Nếu hắn đưa bé ngoan đến đây làm việc, đồng thời lại chủ động yêu cầu chuẩn bị điểm tâm, người sáng suốt đều sẽ có thể biết có vấn đề.
Khương Trà được Ngụy Nam Dật đút bốn năm miếng điểm tâm thì ngán không ăn nổi nữa, y dựa vào vai Ngụy Nam Dật, lẩm bẩm.
“Muốn ăn đùi gà, muốn ăn móng heo.”
Vẫn còn vài canh giờ nữa mới đến bữa tối, Nguy Nam Dật nghĩ Khương Trà mới ăn mấy miếng điểm tâm, có thể sẽ không chịu nổi trong mấy canh giờ này bèn đặt cậu lên ghế rồi nói.
“Ta đến phòng bếp xem còn có cái gì ăn không.”
“Đừng.”
Khương Trà sốt ruột kéo tay Ngụy Nam Dật lại thì đụng tới chỗ bị trầy da trên tay, ngay lập tức y đau đến mức hít hà một hơi.
Ngụy Nam Dật liền kéo tay Khương Trà lại, thấy được những vết trầy da trên bàn tay trắng nõn, hắn nhíu mày.
“Buổi sáng đã làm gì?”
Khi hắn nói, hắn buông tay Khương Trà ra, lấy một chiếc bình sứ rất nhỏ trong lòng ngực ra, hắn rút nút lọ rồi rải thứ bên trong lên những chỗ bị trầy da.
“A… Đau, đây là cái gì vậy?”
“Kim Sang Dược.”
Khương Trà rụt tay lại thì bị Ngụy Nam Dật nắm chặt, y ngẩng đầu nhìn Ngụy Nam Dật đang trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nói khẽ.
“Chỉ trầy da một chút thôi, không cần đến Kim Sang Dược đâu.”
“Đừng động đậy.”
Ngụy Nam Dật rắc kim sang dược lên những chỗ bị trầy da trên lòng bàn tay của Khương Trà rồi thổi hết những hạt phấn bị dư xung quanh. Hắn nắm tay của Khương Trà, từ trên cao nhìn xuống xem xét một lúc rồi mới nói:
“Trước đây ta ăn một viên hồ lô của ngươi thôi thì ngươi đã khóc rồi, sao hôm nay lại không khóc?”
“Ta đã trưởng thành!”
Khương Trà rút tay lại, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Ngụy Nam Dật.
“Hơn nữa ta còn phải sinh con cho biểu ca! Nương nói khi sinh con rất đau, nên ta phải thích ứng trước.”
“... Chuyện này đợi ta nói lại với ngươi sau.”
Ngụy Nam Dật hít một hơi thật sâu.
“Ở đây đợi ta.”
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Phòng bếp.”
Khương Trà đi theo Ngụy Nam Dật ra khỏi cửa, bên ngoài sân có thái giám canh gác, y không dám đi ra cùng, sợ bị thái giám canh gác nhìn thấy.
“Biểu ca, ngươi đi nhanh rồi về, ta ở một mình sợ lắm.”
Đã sợ mà còn dám giả thành thái giám tiến cung tìm hắn!
Ngụy Nam Dật không nói câu này ra, hắn có thể dự đoán được nếu nói ra những điều đó, chờ đợi hắn chính là câu trả lời “Để sinh con”.
Vì vừa qua giờ cơm trưa nên lửa trong bếp vẫn còn cháy, nguyên liệu nấu ăn cũng không thiếu. Hơn nữa, đây là lần đầu Ngụy Nam Dật đưa ra yêu cầu, ngay lập tức phòng bếp trở nên bận rộn vô cùng khí thế, rất nhanh họ đã nướng được hai cái đùi gà thơm ngào ngạt.