Ngụy Nam Dật dỗ dành một lát vẫn không có tác dụng, sợ còn trì hoãn nữa sẽ có người tiến vào, đành phải ôm cả người và chăn vào lòng rồi dỗ: "Ta nghĩ cách điều ngươi đến làm việc vặt trong phòng ta, lát nữa ngươi đến chỗ ta rồi hẵng ngủ tiếp."
Khương Trà dán mặt vào cổ Ngụy Nam Dật, giọng nói vẫn còn khàn khàn do mới tỉnh ngủ: "Liệu có giường mềm không? Giường ở đây cứ cứng cứng, ngủ mà đau hết cả người."
"Có."
Thật ra là không, hắn là người tập võ, có thể ngủ ở bất cứ đâu, cũng đã quen ngủ trên ván giường cứng, nhưng ŧıểυ biểu đệ được nuông chiều từ bé chắc chắn không quen, lát nữa sau khi trở về còn cần đắp thêm mấy lớp đệm mềm lên giường.
Khương Trà làm ổ trong lồng ngực Ngụy Nam Dật, rầm rì nũng nịu, mãi đến khi sắc trời đã hửng sáng, lo lắng lúc trở về sẽ bị bắt gặp, y mới lưu luyến không rời, chui ra khỏi lồng ngực ấm áp của Ngụy Nam Dật.
Sau đó y tiễn người ta ra cửa một cách hết sức tội nghiệp: "Biểu ca, ngươi mau mau đón ta đến chỗ ngươi nha, ta muốn ngủ, còn muốn sinh con cho ngươi nữa."
Ngụy Nam Dật: "..."
*
Ngụy Nam Dật hoảng hốt suýt chút nữa thật sự đi ra ngoài từ cửa, hắn rút lại cái tay đang đặt ở chốt cửa, đau đầu nhìn về Khương Trà đang nhìn hắn với ánh mắt trông mong. Ngụy Nam Dật suy xét bây giờ vẫn chưa tới thời cơ nên tạm thời kìm lại ý định bẻ lại suy nghĩ vớ vẩn của y.Hắn ra ngoài từ chiếc cửa sổ hướng ra sân, bộ y phục màu đen hòa nhập vào bóng đêm một cách hoàn mỹ.
Khương Trà nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại rồi quay lại mép giường cầm y phục tối qua cởi ra mặc vào, gấp chăn lại đặt cùng chỗ với gối. Y xác nhận nội vụ đã đạt đến tiêu chuẩn của thái giám quản sự rồi mới đi lại cửa quan sát động tĩnh từ khe hở.
Y đang ở một khu vực hẻo lánh, dù dán sát mắt vào kẹt cửa thì vẫn không thể nhìn thấy thứ gì.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng, căn phòng cách vách rốt cuộc cũng phát ra âm thanh thì Khương Trà cẩn thận mở cửa ra. Y nhìn thấy có thái giám bước ra liền vội vàng đi theo sau đi rửa mặt, họ rửa mặt xong, phân công công việc trong ngày cho từng người rồi lại tản ra một lần nữa.
Vì vị trí của Lãnh cung gần như là một khoảng sân bị ngăn cách độc lập trong cung, hơn nữa thiếu thái giám hầu hạ, Khương Trà bị trực tiếp phân công việc chẻ củi, qua một lúc lâu, lòng bàn tay của Khương Trà bị củi cứa trầy da.
Cơm cũng khó ăn.
Khương Trà nhìn bát canh suông trong đến mức không hề có một giọt dầu, y im lặng thở dài. Khi y đang định bưng canh lên ăn, thái giám quản sự vội vàng vọt vào phòng lôi tay cậu kéo ra ngoài.
"Công, công công?"
Thái giám quản sự vội vàng lôi kéo Khương Trà vào cái sân hồi hôm qua họ không thể vào, gã tự tay giúp Khương chỉnh sửa lại y phục ngăn nắp rồi dùng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Khương Trà một lúc rồi mới nói:
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần làm những việc khác, chỉ cần tập trung chăm sóc ŧıểυ chủ nhân.”
Khương Trà nghe thế vui mừng đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
Dù y đã kìm nén nhưng sự vui vẻ trong mắt vẫn không thể giấu đi được, thái giám quản sự nhìn chằm chằm gương mặt xinh xắn của y, thầm nghĩ. Chẳng lẽ ŧıểυ chủ nhân coi trọng bộ dáng của y nên mới gọi tới bên người để giải tỏa?
Thái giám quản sự lo lắng nhíu mày, rồi lại nhấn mạnh những gì cần chú ý khi chăm sóc cho Ngụy Nam Dật một lần nữa, gã giúp y chỉnh lại cái mũ hơi nghiêng.
“Vào đi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của thái giám quản sự, Khương Trà bước vào trong sân, y lo lắng bên trong cũng có thái giám canh gác nên vẫn duy trì tư thế khom lưng cúi đầu đi vào, khi đến ngoài chánh điện, y không dám tiếp tục bước vào trong nên đứng ở bên ngoài kêu:
“ŧıểυ chủ nhân, nô tỳ đã tới.”
Bên trong phòng truyền ra một tiếng cười khẽ.
“Vào đi, không có người ngoài.”