Khương Trà mặt đỏ tai hồng, dang chân cho Ngụy Nam Dật nhìn, bị hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, cảm giác ánh mắt kia đã hóa thành thực thể dính lên ŧıểυ huyệt, một giọt dâm dịch trong suốt rỉ ra từ miệng huyệt.
Bấy giờ, Ngụy Nam Dật mới giống như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, vội khép hai cái đùi đang dang rộng của Khương Trà lại, mặc quần vào cho y: "Bé ngoan, nói ta biết, các ngươi tìm đến ai để tiến cung? Ngày mai ngươi đi ra ngoài ngay đi."
Khương Trà nằm trên giường, ngơ ngác nhìn Ngụy Nam Dật đang cau mày: "Nhưng ta vẫn chưa sinh con cho biểu ca, ta vẫn chưa thể ra ngoài."
"... Không cần sinh con cho ta."
Sau khi biết mục đích tiến cung của Khương Trà, Ngụy Nam Dật đã hiểu đại khái suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhưng hắn không muốn, càng không muốn hy sinh bé ngoan vì cái gọi là "để lại con nối dõi".
Ai xúi giục bé ngoan tiến cung?
Hắn ngẫm hết một lượt những ai có khả năng làm như thế, nhưng cuối cùng lại cảm thấy tất cả đều không thể.
Khương Trà ngồi dậy, tủi hờn nhìn sắc mặt nghiêm túc của Ngụy Nam Dật: "Có con rồi thì ta mới đi được."
Ngụy Nam Dật đối diện với đôi mắt đầy hơi nước của Khương Trà vài giây, nhận ra việc thuyết phục y rời khỏi đây ngay ngày mai là một chuyện gần như không thể, bất đắc dĩ nói: "Ta không cần có con. Bây giờ ngươi không muốn đi, vậy thì ở cùng ta vài ngày, chừng nào ở đủ rồi thì trở về."
Đợi một lúc, thấy Khương Trà hờn dỗi không chịu nói chuyện, Ngụy Nam Dật cố ý đứng lên đi hai bước: "Ta đi đây."
Quả nhiên Khương Trà luống cuống, sốt ruột ngồi quỳ lên.
Thấy dáng vẻ sắp khóc của y, Ngụy Nam Dật cũng không nỡ tiếp tục trêu đùa nữa, đi trở về, lần nữa ngồi lên giường: "Qua đây này, ngươi ngủ rồi thì ta mới đi."
Khương Trà nhích người qua dựa gần vào Ngụy Nam Dật, nằm gối đầu lên đùi hắn, từ phía dưới nhìn lên hắn, vẫn chưa từ bỏ ý định, truy hỏi: "Thật sự không cần sinh con sao?"
"... Không cần."
Khương Trà buồn bực kéo cái chăn hơi mỏng lên đắp trên người, nằm nghiêng chôn mặt vào bụng Ngụy Nam Dật, lầu bầu: "Vậy ngày mai ta lại hỏi ngươi lần nữa."
"Ngày mai hỏi thì câu trả lời vẫn giống thế thôi, ngủ đi."
Sau khi Khương Trà ngủ, Ngụy Nam Dật mới khẽ khàng chuyển đầu y lên trên gối đầu. Lúc dịch chăn cho y, hắn phát hiện chăn còn mỏng hơn trong dự đoán, thế là nhíu mày thò tay vào trong chăn, những chỗ hắn sờ đến đều rất lạnh.
Đã ngủ được nửa khắc rồi, thế mà bên trong vẫn còn lạnh?
Ngụy Nam Dật cụp mắt nhìn Khương Trà đã ngủ say, nhớ đến chuyện trước kia, mỗi lần bị lạnh thì y đều sẽ bị ốm, hắn định quay về lấy chăn dày, nhưng đi hai bước lại cảm thấy phiền phức, thế là quay trở lại mép giường, cởi giày và y phục ra, leo lên giường.
Hắn mới nằm xuống giường, Khương Trà nằm trên giường đã tự động lăn vào trong lòng hắn.
Ngụy Nam Dật nâng cánh tay cho Khương Trà gối đầu lên, ôm ŧıểυ biểu đệ vốn đã ngủ nãy giờ rồi mà thân thể vẫn còn chút hơi lạnh vào lòng mình, rồi cũng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Ngụy Nam Dật đã mở mắt ra, vừa tỉnh dậy mà trong mắt gần như không hề có chút ngái ngủ nào, lúc hắn nhắm mắt rồi lại mở mắt thêm lần nữa thì đã hoàn toàn tỉnh táo.
Ngụy Nam Dật nhìn Khương Trà đang gối đầu lên bờ vai mình ngủ ngon lành, dùng một tay khác nâng đầu y lên, giải cứu cho cánh tay đã mất cảm giác vì bị gối lên cả đêm, sau đó nhẹ tay nhẹ chân xốc chăn lên, xuống giường.
Hắn vốn định cứ thế rời đi, nhưng lại nghĩ nếu để Khương Trà tiếp tục ngủ trong khi đắp cái chăn mỏng như vậy, rất có thể y sẽ bị bệnh.
Nghĩ vậy, Ngụy Nam Dật lại lần nữa trở lại mép giường, lắc lắc bả vai Khương Trà, đánh thức y: "Bé ngoan, tạm thời đừng ngủ, lát nữa rồi ngủ tiếp."
Khương Trà mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm vào mặt Ngụy Nam Dật vài giây, khó chịu vùi đầu vào chăn, tiếng rầm rì đầy bất mãn liên tục truyền đến từ trong chăn.
Rõ ràng là chưa ngủ đủ.