“Bữa tối chuẩn bị thịt và đồ ngọt nhiều một chút.”
“Rõ.”
Đợi Ngụy Nam Dật cầm đùi gà rời khỏi phòng bếp, các thái giám không kìm được túm tụm lại với nhau trò chuyện, nhưng họ cũng không dám bàn tán nhiều, chỉ nói đơn giản mấy câu rồi nhanh chóng chạy đi làm việc.
Khương Trà đang canh ở cửa nhìn thấy Ngụy Nam Dật thì liền vui mừng chạy về phía hắn.
“Biểu ca ~”
Ngụy Nam Dật nâng cái tay đang cầm hộp đồ ăn lên, tay còn lại tiếp được Khương Trà phóng lại đây.
“Suỵt, tai vách mạch rừng.”
Khương Trà vội vàng dùng bàn tay không bị trầy da che miệng lại, trừng mắt hoảng hốt nhìn bốn phía, y bị Ngụy Nam Dật kéo tay vào phòng rồi mới dám buông bàn tay đang che miệng ra, y cẩn thận ngước mắt nhìn Ngụy Nam Dật.
“Biểu ca…”
“Hửm?”
“Tại sao bệ hạ muốn nhốt ngươi lại vậy?”
Bước chân của Ngụy Nam Dật hơi khựng lại, hắn im lặng một chốc nhưng vẫn không trả lời mà nói:
“Mấy ngày nay hắn đi hành cung, muộn nhất là sáu ngày sau sẽ trở về, ngươi ở lại đây hai ngày rồi đi đi.”
“Không đâu.”
“Khương Trà.”
Ngụy Nam Dật đặt hộp đựng đùi gà lên bàn, nhíu mày nói.
“Ngươi nghe lời một chút.”
Ngụy Nam Dật dù gì cũng là một đại tướng từng dẫn dắt binh lính trên chiến trường, khi hắn mang vẻ mặt nghiêm túc sẽ khiến người khác cảm thấy vừa nguy hiểm vừa đáng sợ.
Khương Trà bất giác lùi ra sau hai bước, y cắn môi giận dỗi nhìn Ngụy Nam Dật một lúc, cuối cùng y vẫn bị biểu ca đang tỏ ra hung hãn làm cho sợ hãi khiến vành mắt ửng hồng, y cúi đầu nhìn mũi chân, vẫn cứng rắn nói:
“Ngươi để ta sinh con cho ngươi, ta sẽ nghe lời.”
Ngụy Nam Dật vốn định nhẹ nhàng khuyên bảo Khương Trà thay đổi ý định sinh con cho hắn, nhưng bây giờ xem ra cách nhẹ nhàng không có hiệu quả. Hắn cau mày kìm nén suy nghĩ muốn lại gần an ủi y, nghiêm khắc nói:
“Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta không cần ngươi sinh con cho ta.”
Ngụy Nam Dật nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt của Khương Trà, cuối cùng vẫn mềm giọng.
“Ngươi chỉ có thể ở chỗ của ta ba ngày, ba ngày sau ngươi phải xuất cung.”
Khương Trà ngẩng đầu rưng rưng đối diện với Ngụy Nam Dật một chốc, y cắn môi dưới không nói tiếng nào liền chạy tới bên cửa sổ mà Ngụy Nam Dật đã nhìn thấy khi nãy, y ngồi xuống rồi nằm bò lên mặt bàn với bộ dáng không muốn nói chuyện nữa.
Chắc chắn là đang khóc.
Sự nghiêm túc trên mặt Ngụy Nam Dật rốt cuộc không thể giữ được nữa.
Hắn đi qua chỗ Khương Trà đang nằm lên bàn, vươn tay ôm y vào trong lòng ngực, hắn nắm lấy bàn tay đang giãy giụa liên tục.
“Bé ngoan, ngươi nghe ta nói.”
Đối với Ngụy Nam Dật, sức lực nhỏ bé của Khương Trà giống như đang gãi ngứa, y thật sự không tránh thoát được, tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Nam Dật, giận dữ nói:
“Ngươi muốn nói gì!”
Tầm nhìn của Ngụy Nam Dật dừng lại đôi mắt đang đong đầy nước mắt của Khương Trà, hắn bất đắc dĩ nói:
“Ta không muốn ngươi hi sinh vì ta —”
“Ta không cảm thấy đây là sự hi sinh.”
“Bé ngoan, ngươi nghe ta nói xong trước đã.”
Khương Trà giơ tay lau nước mắt, nức nở nói: “Ngươi nói đi.”
Ngụy Nam Dật vươn tay lấy cái mũ vướng víu trên đầu Khương Trà xuống, trầm giọng nói:
“Ta hy vọng sau này ngươi có thể thành thân với cô nương mà ngươi thích rồi sinh con —”
Hắn hơi dừng một chút, nghĩ đến việc bé ngoan nhà mình còn có khí quan của nữ tính bên dưới, lại bổ sung:
“Nếu ngươi không thích nữ nhân, thì cũng phải thành thân với nam nhân mà ngươi thích.”
“Vì nam nhân ngươi thích sinh con chứ không phải vì ta.”
“Người ta thích là biểu ca.”
“Điều này không giống vậy.”
Ngụy Nam Dật lấy tay lau nước mắt cho Khương Trà, ngón cái có đầy vết chai lau mạnh một chút thôi đã làm cho làn da ở khóe mắt của Khương Trà đỏ lên, hắn vội vàng buông tay.
“Ngươi thích ta giống như thích người nhà.”
Khương Trà cắn môi dưới, nhìn Ngụy Nam Dật với ánh mắt mông lung vì nước mắt ướt đẫm, y đột nhiên nói:
“Ngươi thật sự không muốn để ta sinh con cho ngươi sao?”
“Thật.”
“Ừm, ta biết rồi.”