Bên này, Đồng Tích bị khí chất của anh uy hiếp, ngoan ngoãn ngồi. Nhưng đôi tay lại không an phận cham vào con cá heo trang trí, cảm thấy mới mẻ, cờ chỗ này chạm chỗ kia.
Ừm, cũng coi như là nghe lời.
Một lát sau, Ngô Dư Sâm đi vào. Lần này thông minh hơn, trước tiên cẩn thận từng li từng tí một gõ cửa.
Hoắc Thiên Kình biết da mặt Đồng Tích mỏng, để tránh cô lúng túng, bắt anh bỏ đồ xuống, trực tiếp đuổi ra ngoài.
"Cái này cho con?" Đồng Tích bất ngờ thưởng thức đôi dép đáng yêu trắng như tuyết, yêu thích không buông.
"Sau này cố gắng đừng đi giày cao gót, từ từ làm quen."
Cô quá yếu ớt.
"Con thấy mọi người đều đi giày cao gót, không dám phá quy tắc."
"... Em là trường hợp đặc biệt." Anh dựa trên bàn làm việc, ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn của cô, sâu như biển.
Ở nơi của anh, cô mãi mãi là trường hợp đặc biệt. Mà trường hợp đặc biệt của anh, cũng mãi mãi chỉ có thể là cô.
Sẽ không có người phụ nữ thứ hai...
Anh, rất rõ.
"..." Trong lòng rung động, động tác xỏ thử của Đồng Tích hơi dừng lại nửa giây. Muốn hỏi cái gì, mở miệng, muốn nói
Lại dừng, xỏ dép vào.
Số đo vừa vặn. Hơn nữa, màu sắc cũng là màu cô thích.
Vì vậy...
Sau khi thấy cô đau chân, anh đãbảotrợ lý Ngô đặc biệt chuẩn bị cho cô đôi dép này?
Trường hợp đạc biệt mà anh gọi, là có ý gì?
. . .
Đồng Tích mang theo đầy bụng nghi vấn, còn có... Từng tia từng tia hoảng sợ, từ văn phòng tổng giám đốc đi ra. Có chút đáp án, nhưng không dám nghĩ kỹ, lại không dám hỏi.
Chân vẫn đi đôi giày cao gót kia.
Dép Ngô Dư Sâm mua, cô để trong túi, lặng lẽ ôm vào trong ngực đi về phía mình làm việc.
"Đồng Tích, cô không sao chứ?" Người quan tâm cô đầu tiên vẫn là đồng nghiệp nam kia.
Đồng Tích khẽ mỉm cười, "Không sao. Hơi sưng thôi "
"Bị Hoắc tổng dạy bảo sao? Hoắc tổng nói, cô đừng để tỏng lòng." Đồng nghiệp nam an ủi, hạ thấp giọng, tiến đến bên tai cô, "Tính tình của Hoắc tổng chính là như vậy, lúc tâm tình không tốt, ai aicũng xui xẻo."
"Thì ra, tính khí Hoắc tổng kém như vậy." Đồng Tích giả vờ giả vịt gật đầu.
Xem ra, chú ba ở trong lòng các đồng nghiệp cũng có hình tượng giống như ở trong mắt cô!
Dữ dằn, không bình dị gần gũi. Thật không biết trợ lý Ngôtheo anh nhiều năm như vậy làm sao vượt qua được!
Chỉ có điều...
Lần này mọi người cũng đổ oan cho anh rồi.
Đồng Tích liếc nhìn đôi dép ôm trong ngực, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh anh bôi thuốc cho cô, chỉ cảm thấy trong lòng có một dây cung đang nhẹ nhàng kích thích, đung đưa...
Nhưng rất nhanh, cô lại nhanh chóng lắc đầu, giống như muốn xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh của người nào đóra khỏi đầu.
Không được nghĩ, không thể nghĩ, càng... Không dám nghĩ...
Trong lòng, từng nhịp đập của trái tim, đều do cô cố gắng lơ đi.
... ... ...
Một bên khác, bên trong văn phòng tổng giám đốc.
Ngón tay thon dài của người đàn ông, đè xuống tấm rèm trên cửa sổ. Ánh mắt như sư tử đang ẩn núp, nhìn qua cửa sổ, rơi xuống người đàn ông gần cô gái.
"Gần đây Ghine có phải là muốn phái người tới đó?"
Anh bỗng nhiên mở miệng. Sắc mặt và giọng điệu trước sau không chút gợn sóng, khiến người khác không nhìn ra nửađiểm vui giận.
Ngô Dư Sâm chỉ nói: "Vâng, bên kia phòng nhân sự đã ở sắp xếp người, ứng cử viên sẽ đi sau ba ngày nữa."
"Là anh ta."
Ngón tay dài đẹp đẽ, chỉ một điểm trên cửa sổ, lời của anh nhưcàn khôn, không mang theo một tia tình cảm.
Ngô Dư Sâm nhìn theo hướng ngón tay chỉ.
"Dư Thiên? Nhưng ba của anh ta dù sao cũng là nhân viên lâu năm của Hoắc tổng, sợ rằng sẽ khó nói..."