"Dư Thiên? Nhưng ba của anh ta dù sao cũng là nhân viên lâu năm của Hoắc tổng, sợ rằng sẽ khó nói..."
"Chỉ anh ta." Tay lớn giơ lên, Hoắc Thiên Kình quyết đoán từ chối nghe lời nói của Ngô Dư Sâm.
Cài cúc áo, ngồi trước bàn làm việc, mở văn kiện, anh mới thêm một câu: "Điều đi hai tháng rồi. Sau hai tháng, sẽ gọi về."
"..." Ngô Dư Sâm không khỏi có chút đồng tình bây giờ thằng nhóc trẻ tuổi kia còn chưa biết cái gì.
Xem ra, tạm thời điều Dư Thiên đi, đã là sự thật.
Ai kêu thằng nhóc này không mở mắt, có tâm tư với ai mà chẳng được, lại cứ thích lấy lòng người phụ nữ của Boss?
Không fire anh ta trực tiếp, đã xem như là nhân từ lớn nhất của boss.
Đi làm cả ngày, bởi vì Đồng Tích còn là người mới, vì vậy thư kí Trần giao cho cô công việc rất đơn giản, cả ngày cũng coi như là thoải mái.
Tuy rằng ở cùng một lầu với Hoắc Thiên Kình, nhưng từ sau khi bôi thuốc, bọn họ không nói với nhau một câu.
Không, nói đúng ra, cơ hội chạm mặt cũng rất ít.
Thỉnh thoảng anh sẽ xuống lầu những bộ phận khác, hai người gặp nhau, cô sẽ cung cung kính kính gọi 'Hoắc tổng', anh sẽ nhàn nhạt gật đầu xem như là đáp lại.
Dáng vẻ giữa hai người làm người bên ngoài tuyệt không nhìn ra được chút đầu mối nào.
Đến lúc tan việc, Đồng Tích theo bản năng đi liếc mắt nhìn về hướng văn phòng tổng giám đốc.
Cũng không biết chú ba có thể về biệt thựhay không, có thể, buổi tối anh còn phải đi xã giao.
"Tích Tích! Có đi không? Chúng ta cùng nhau đi tàu điện ngầm, không phỉa cô nói ngồi tuyến số ba sao,tôi và cô cùng một tuyến."
Khả Khả ngồi đối diện vỗ vai cô, nhiệt tình mời.
Khả Khả tuy lớn hơn cô 7 tuổi, nhưng cũng là cô gái nhỏ tuổi nhất ở làu này, hơn nữa, tính cách Khả Khả trẻ trung, người trẻ tuổi sẽ hiểu nhau hơn, vì vậy Đồng Tích miễn cưỡng có thể nói chuyện được với cô, không có sự khác biệt.
Đồng Tích
Nghĩ, dù sao ở công ty cũng không ngồi được xe của Hoắc Thiên Kình, cũng không chờ anh.
"Được, chúng ta cùng đi." Đứng dậy, cầm túi xách, theo Khả Khả ra khỏi công ty.
Trạm tàu điện ngầm, tuyến tàu điện ngầm số ba rất nhanh sẽ đến.
Lúc tan tầm, tấp nập người.
Đồng Tích vốn nhỏ gầy, chân lại chưa thích ứng được với việc đi giày cao gót, hai chân đã sưng lên, hơn nữa ban ngày còn bị trẹo chân, bây giờ chen chức ở tàu điện ngầm đối với cô mà nói quả thực là cực hình.
Nhưng Khả Khả hiển nhiên là đã quen với cảnh tượng như vậy, kéo Đồng Tích, một tay kéo cô, một tay ngăn người khác, trải qua sự nỗ lực, hai người cuối cùng cũng coi như mạo hiểm chen lên được tàu điện ngầm.
Nhưng vừa lên, hai người lại bị bầy người xông đến, chen mồ hôi đầm đìa.
Khả Khả bị bầy người đẩy đến tận bên trong góc.
Đồng Tích thì lại cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy lan can cạnh cửa, cả người bị bầy người ép ở trong góc tối.
Cô cảm giác mình sắp bị ép thành một tờ giấy mỏng, hô hấp khó khăn.
Tàu điện ngầm, vùa dừng lại. Còn chưa có được chút không gian nào, đã lại có mấy người nữa chen lên.
Bên cạnh từng người từng người, chen đến mặt vặn vẹo. Vài lần xô đẩy, Đồng Tích đi giày cao gót hai chân cũng đã đau đến xót ruột.
Nhưng lại không có cách nào khác.
Ngay lúc này, điện thoại di động trong túi, đột nhiên vang lên.
Cô rất nỗ lực mới tìm được chút không gian, sờ soạng túi lấy điện thoại di động ra.
Trên màn hình, lập loè hai chữ 'Chú ba'.
Nhiều năm như vậy, hai người bọn họ rất ít khi gọi điện. Vì vậy, khi hai chữ này xuất hiện ở trên màn hình, Đồng Tích nhìn có chút không quen.