Đám người cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là ngay cả trợ lý Ngôcũng phải chạy ra.
"Chị Trần, chị xem, mặt mày trợ lý Ngô đã tái mét rồi, sợ là ở bên trong Hoắc tổng nổi giận không nhỏ với người mới!" Thư ký trong phòng làm việc, trợ lý Khả Khả trừng mắt xem Bát Quái.
Trần Thần ngẩng đầu khỏivăn kiện dày nặng, nhìn xa xa
Liếc mắt nhìn vẻ mặt đặc biệt của trợ lý Ngô, trầm ngâm, mới lắc đầu nói: "Hoắc tổng nghiêm khắc thì có nghiêm khắc, nhưng không có lý gì sẽ làm khó người mới tới công ty."
Khả Khả cắn đầu bút gật đầu, "Cũng có thể là ngược lại mà ~ Vậy thì thật đoán không ra Hoắc tổng dang làm gì cô ấy."
"Bây giờ cô đổi nghề làm paparazi?" Trần Thần liếc cô một cái, "Không làm việc cho giỏi, còn thoải mái ở đây là thủ trưởng Bát Quái, tôi thấy,người nên bị gọi vào đó bị dạy dỗ chính trị không phải là Đồng Tích, mà là cô!"
Bị dạy bảo một trận, Khả Khả thè lưỡi, "Tôi biết rồi, Chị Trần. Em tiếp tục làm việc, làm việc cho giỏi. Vậy được chưa."
"Này còn tạm được."
Mà giờ khắc này, bên trong.
Hoắc Thiên Kình bôi thuốc cho Đồng Tích, xoa chỗ bị sưng. Động tác, không coi là rất dịu dàng.
Đồng Tích nhớ tới biểu cảm vừa rồi của Ngô Dư Sâm, ảo não nhăn nhó. Ngây ngốc trên người anh, như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
"Yên tâm ngồi, trước khi tôi gọi anh ta tới, anh ta sẽ không dám xông loạn đâu."
Hoắc Thiên Kình tuy không ngẩng đầu, nhưng có thể dễ dàng hiểu tâm tư của cô. Ngô Dư Sâm nếu ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra, thì cũng không bước tới được vị trí trợ lý đặc biệt.
Cả người Đồng Tích vẫn đang căng thẳng. Dù sao, nơi nào đó của người nào đó, cô thật sự rất khó bỏ qua.
Không biết là bởi vì thuốc, hay là bởi vì động tác xoa bóp của anh, chân cô dường như không còn đau nữa.
Cúi đầu, có thể nhìn thấy sườn mặt của Hoắc Thiên Kình, không biết có phải ảo giác hay không, vậy mà cảm thấy...
Sườn mặt ngày xưa luôn nghiêm túc thận trọng, nghiêm khắc lại dữ dằn, lúc này, lại dịu dàng, thương tiếc...
"Được rồi, thử động đậyxem." Giữa lúc cô nhìn đến xuất thần, anh mở miệng. Bỏ thuốc xuống.
Lời của anh, khiến Đồng Tích như nhặt được đại xá, lập tức từ trên người anh leo xuống, động tác đó làm Hoắc Thiên Kình sầm mặt lại.
Cô lại không hề để ý, để trần chân đi trên đất, cố gắng chứng minh mình không cần phải bôi thuốc nữa, "Chú xem, đã tốt hơn rất nhiều, đi lại sẽ không sao... A..."
Chữ 'đâu' vẫn chưa hoàn toàn nói ra khỏi miệng, đã không nhịn được kêu đau một tiếng.
"Nên!" Hoắc Thiên Kình ngoài miệng nói như vậy, cũng đứng dậy tay mắt lanh lẹ đỡ cô, lo cô bị ngã.
Đợi cô đứng vững, mới đi đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên.
Ấn dãy số lúc nãy, vừa quay lại cảnh cáo nhìn cô chằm chằm, ra lệnh: "Ngồi đàng hoàng trên ghế salông cho tôi, không được phép lộn xộn!"
Thật hung dữ! Quả thực là lộ nguyên hình mà!
Đồng Tích kháng nghị bĩu môi.
Vừa rồi quả nhiên là ảo giác!
Cô thực sự là hoa mắt mới cảm thấy người đàn ông như chú ba lại dịu dàng, biết cái gì gọi là thương tiếc! Có điều...
Chỉ sợ cô không chỉ hoa mắt, mà trái tim cũng trở nên kỳ quái rồi!
Anh hung dữ với cô như vậy, cô không chỉ không cảm thấy ghét, lại vẫn mơ hồ cảm thấy...
Ừm, trong lòng, ấm áp, hơi ngọt.
Xong đời! Cô bị áp bức quá lâu, không phải sẽ có chiều hướng thích bị ngược chứ?
Hoắc Thiên Kình nói một câu đơn giản 'Vào đi' trong điện thoại, liền cúp điện thoại.
Bên này, Đồng Tích bị khí chất của anh uy hiếp, ngoan ngoãn ngồi. Nhưng đôi tay lại không an phận cham vào con cá heo trang trí, cảm thấy mới mẻ, cờ chỗ này chạm chỗ kia.