"Con bé này là ai, đáng để người đẹp Đường tốn công đi thăm dò như vậy sao?" Quản lý thấy cô nhìn tư liệu sững sờ, hiếu kỳ hỏi.
Đường Uyển Uyển cất tư liệu đi, "Đừng thấy con bé đó chỉ là một đứa trẻ, nói không chừng tương lai ngày nào đó nó sẽ thành tình địch của tôi."
"... Tình địch?" Quản lý vui vẻ, "Cô đùa cái gì với tôi vậy, cũng không nhìn xem hai người khác nhau như thế nào sao."
Hoàn toàn không phải người cùng một thời đại, được không!
Hơn nữa, một người mới chỉ là học sinh, một người là diễn viên nổi tiếng đã xinh đẹp đến không gì tả nổi. Đàn ông bình thường đều biết nên lựa chọn thế nào, huống hồ là người thông minh như Hoắc Thiên Kình?
Đường Uyển Uyển lại không đồng ý, "Đàn ông các anh bây giờ không phải đều thích gặm cỏ non sao? Không có gì là không thể."
"Cái này ngược lại cũng đúng. Huống hồ, con bé này nhìn rất ngây thơ, rất biết lấy lòng. Ai, cô đừng nói, tôi kéo con bé đó đi làm nghệ sĩ, cô cảm thấy làm sao?"
Đường Uyển Uyển liếc anh một cái, "Đừng có mơ!"
... ... ... ... ...
Sau đó chừng mấy ngày, Đồng Tích và Hoắc Thiên Kình chưa từng gặp nhau.
Sắp thi đại học, tình hình gấp gáp, không cho phép cô chần chừ, cô cũng rất nỗ lực điều chỉnh tâm lý, may mắn chính là ở mấy ngày cuối cùng, thành tích cuộc thi lại đi lên, càng ngày càng ổn định.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học ba ngày, mẹ Liễu đến trường học.
Đứng ở cửa phòng học, vừa thấy Đồng Tích, mẹ Liễu liền lải nhải, "Con nói con xem, xảy ra chuyện gì. Ở trong nhà đang tốt như thế, cần gì phải đến trường học để chịu tội. Bây giờ thì hay rồi, người đã gầy như thế nào rồi."
"Đâu có viễn tưởng như thế." Đồng Tích xoa cánh tay của mình, "Gầy là gầy hơn, nhưng lớp 12 không phải như vậy sao? Có học sinh lớp 12 nào có thể béo được, thì chắc chắn sẽ thi không tốt."
"Kết thúc kì thi, con có về không? Con ở ký túc xá của tường cũng không ổn. Trở về mẹ sẽ bù đắp cẩn thận lại cho con."
Không đề cập tới chuyện này còn may, vừa nói lên, tâm trạng Đồng Tích liền xấu đi, lắc đầu, rầu rĩ nói: "Tốt hơn là không nên về..."
Hoắc Thiên Kình không cần cô nữa, cô còn lấy thân phận gì để về chứ? Nói không chừng, sau đó lại bị chú đuổi ra khỏi nhà...
"Con đang giận dỗi với tiên sinh đấy à! Đã 18 tuổi rồi, tại sao vẫn như đứa bé như thế."
Đồng Tích oan ức, "Là chú ấy nói không cho phép con trở về... Bây giờ chú ấy đã mặc kệ con, con về nhớ bị chú ấy đuổi đi... Lại nói... Con cũng không quen biết chú ấy mà..." Nói xong, giọng cô càng ngày càng thấp.
"Con đó con đó, tiên sinh bị con làm cho tức giận, mới nói không biết lựa lời, đâu có mặc kệ con chứ. Câu 'Không quen không biết' đừng có nói ra, nuôi con sáu năm mà không thân thiết sao? Tiên sinh nghe được lại tức giận đấy."
"Con biết, con không phải có ý đó. Chỉ là... Ai nha, dù sao bây giờ con không muốn nghĩ đến chuyện này, phải chuẩn bị kỹ càng cho kì thi."
"Con đó!" Mẹ Liễu bất đắc dĩ thở dài, đưa cho cô một chai nước, "Cầm cái này mà uống."
"Đây là cái gì vậy mẹ, thơm quá!" Đồng Tích ngửi một hồi, hương vị làm cho cô thèm nhỏ dãi.
"Canh gà. Con uống nhiều để bồi bổ một chút."
Đồng Tích cảm động, làm nũng: "Mẹ Liễu, vẫn là mẹ tốt với con nhất, con đã nhớ tay nghề của mẹ muốn chết rồi!"
Mẹ Liễu vỗ xuống tay cô, "Đây không phải là mẹ Liễu tốt với con, là tiên sinh tốt với con."